Tin mừng: Mt 2, 1-12
Khi Đức Giê-su ra đời tại Bê-lem, miền Giu-đê, thời vua Hê-rô-đê trị vì, có mấy nhà chiêm tinh từ phương Đông đến Giê-ru-sa-lem, và hỏi: “Đức Vua dân Do-thái mới sinh, hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện bên phương Đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người”. Nghe tin ấy, vua Hê-rô-đê bối rối, và cả thành Giê-ru-sa-lem cũng xôn xao. Nhà vua liền triệu tập tất cả các thượng tế và kinh sư trong dân lại, rồi hỏi cho biết Đấng Ki-tô phải sinh ra ở đâu. Họ trả lời: “Tại Bê-lem, miền Giu-đê, vì trong sách ngôn sứ, có chép rằng: “Phần ngươi, hỡi Bê-lem, miền đất Giu-đa, ngươi đâu phải là thành nhỏ nhất của Giu-đa, vì ngươi là nơi vị lãnh tụ chăn dắt Ít-ra-en dân Ta sẽ ra đời”.
Bấy giờ, vua Hê-rô-đê bí mật vời các nhà chiêm tinh đến, hỏi cặn kẽ về ngày giờ ngôi sao đã xuất hiện. Rồi vua phái các vị ấy đi Bê-lem và dặn rằng: “Xin quý ngài đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi, và khi đã tìm thấy, xin báo lại cho tôi, để tôi cũng đến bái lạy Người”. Nghe nhà vua nói thế, họ ra đi. Bấy giờ, ngôi sao họ đã thấy ở phương Đông, lại dẫn đường cho họ đến tận nơi Hài Nhi ở, mới dừng lại. Trông thấy ngôi sao, họ mừng rỡ vô cùng. Họ vào nhà, thấy Hài Nhi với thân mẫu là bà Ma-ri-a, liền sấp mình thờ lạy Người. Rồi họ mở bảo tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc dược mà dâng tiến. Sau đó, họ được báo mộng là đừng trở lại gặp vua Hê-rô-đê nữa, nên đã đi lối khác mà về xứ mình.
Suy Niệm:
ĐẾN Ở CÙNG
Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng ta.
Thật vậy, Thiên Chúa đã không yêu thương chúng ta bằng cách ở trên cao nhìn xuống. Thiên Chúa cũng không cứu chuộc con người theo kiểu đứng ở trên để vớt con người lên, nhưng đã nhập thể làm người. Một Thiên Chúa ở cùng.
Trong cuộc sống của con người, chúng ta thường giúp nhau bằng sức mạnh của kẻ hơn. Tôi giàu có hơn, tôi nâng đỡ bạn. v.v. Khi ta cho đi một món quà là ta cho một phần tài sản. Khi cho chính mình là cho tất cả, và đây chính là cách Thiên Chúa trao ban Đấng Emmanuel.
Khi thời gian chuẩn bị đã mãn, dấu chỉ đã tỏ hiện, lòng con người thôi thúc khát mong, các nhà đạo sĩ đi tìm hỏi: “Đức vua dân Do Thái mới sinh hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện ở Phương Đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người” (Mt 2, 2).
Cuộc đời là những chặng đường tìm kiếm. Huyền nhiệm cuộc sống mở ra như những cánh hoa, một ngày không kiếm tìm là một ngày chết ủ.
Ba đạo sĩ Phương Đông đã thực hiện một cuộc tìm kiếm đi vào lịch sử, tìm Đấng là Chân lý qua dấu chỉ sao lạ mà không quản ngại gian khó. Các ngài đã được Thiên Chúa đáp lại vì “hễ ai xin thì sẽ được, ai tìm thì sẽ thấy, ai gõ cửa thì sẽ mở ra cho” (Mt 7,8).
Bạn và Tôi, chúng ta hôm nay đang đi tìm điều gì?
Trước sự thật, chúng ta đã như Hêrôđê lo sợ, toan tính, lừa gạt và tìm cách hạ một đối thủ. Hay như các thượng tế, kinh sư, là những người rành rẽ Kinh Thánh và biết rõ nơi sinh của Đấng Mêsia nhưng đã chẳng buồn cất bước đi. Hay chúng ta sẽ là các Đạo sĩ Đông Phương hăm hở lên đường tìm kiếm?
Trình thuật Tin mừng hôm nay cho ta chiêm ngắm một khung cảnh thật thiêng liêng và linh thánh: “Họ vào nhà và thấy Hài Nhi với thân mẫu là Bà Maria liền sấp mình thờ lạy Người” (Mt 2, 11).
Chỉ khi hạnh phúc ngập tràn, Thiên Chúa chiếm hữu tinh thần, chúng ta mới không nói được gì, chiêm ngắm, thờ lạy, một sự im lặng phong phú và ý nghĩa. Như thánh Phêrô khi được thấy Chúa biến hình Ngài đã chẳng nói được gì, không nói gì bởi gặp cảnh thiên đàng, bởi linh hồn đang được tròn đầy phong phú.
Cuộc sống hôm nay quá bận rộn và ồn ào. Sự bùng nổ thông tin nhưng thiếu nội dung lắm lúc làm con người lạc bước, không phân định nổi thật-giả, đúng-sai. Chúng ta để cho ồn ào bên ngoài làm náo động tâm hồn, con người trở nên hoạt động mà không sống. Ta thiếu vắng nhiều lắm khoảng lặng để trở về với mình, để nghỉ ngơi và để phân định.
Ba đạo sĩ hôm nay được nhìn thấy Chúa, một hạnh phúc lớn lao mà chỉ cần chiêm ngắm thờ lạy, bởi lời nói lúc này là vô nghĩa.
Đến với Chúa, linh hồn ngập tràn ân sủng, ba đạo sĩ để tình yêu và chân lý làm sức mạnh cất bước trở về con đường mới, bỏ đi con đường cũ có gian dối lọc lừa, có nguy hiểm toan tính mà cất bước trên con đường của chứng tá, của niềm vui.
Chớ gì mầu nhiệm Giáng Sinh không nhắc ta tìm về những bản thánh ca du dương với hình ảnh giáo đường thơ mộng, những hang đá lung linh, nhưng tìm đến một cõi cao cả nhất là chính Thiên Chúa – Đấng ở cùng chúng ta. Xin Chúa cho ta được xứng đáng đón nhận mầu nhiệm cao cả này để làm sức mạnh hoán cải con người, vững tin bước đi vào con đường mới, con đường của Ân sủng và An Bình.
Têrêsa Nguyên Hồng