Tin Mừng: Mc 12, 41-44
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng trong khi giảng dạy rằng: “Các ngươi hãy coi chừng bọn luật sĩ. Họ thích đi lại trong bộ áo thụng, ưa được bái chào ngoài công trường, chiếm những ghế nhất trong hội đường và trong đám tiệc. Họ giả bộ đọc những kinh dài để nuốt hết tài sản của các bà goá: Họ sẽ bị kết án nghiêm ngặt hơn”.
Chúa Giêsu ngồi đối diện với hòm tiền, quan sát dân chúng bỏ tiền vào hòm, và có lắm người giàu bỏ nhiều tiền. Chợt có một bà goá nghèo đến bỏ hai đồng tiền là một phần tư xu. Người liền gọi các môn đệ và bảo: “Thầy nói thật với các con: Trong những người đã bỏ tiền vào hòm, bà goá nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết. Vì tất cả những người kia bỏ của mình dư thừa, còn bà này đang túng thiếu, đã bỏ tất cả những gì mình có để nuôi sống mình”.
LỄ VẬT DÂNG
Trong trình thuật Tin Mừng hôm nay, thánh Mác- cô đã cho người đọc thấy hình ảnh những kinh sư “ưa dạo quanh, xúng xính trong bộ áo thụng, thích được người ta chào hỏi nơi công cộng, chiếm ghế danh dự trong hội đường, thích ngồi chỗ nhất trong đám tiệc, nuốt hết tài sản của các bà góa và đọc kinh lâu giờ”. Đây là một hình ảnh không mấy thiện cảm, mà qua đó Chúa lên án, chỉ trích thói đạo đức giả, và phô trương của các kinh sư. Họ tự cho mình là những người hiểu luật lệ và thông thái nên họ phải được kính trọng, nể phục, ưu tiên, và trọng vọng. Những thứ họ muốn chỉ là phần thưởng của người đời, còn đối với Chúa thì họ sẽ “bị kết án nghiêm khắc”. Chúa để mắt tới và khen ngợi những con người có tấm lòng chân thành, những người bé nhỏ và khiêm nhu.
Hình ảnh bà góa trong xã hội Do Thái thời bấy giờ là những người có hoàn cảnh thật đáng thương. Họ đại diện cho lớp người nghèo, không được mọi người tôn trọng và dễ bị tổn thương. Tuy nhiên những con người như vậy lại dành được sự quan tâm của Chúa Giêsu. Khi Chúa ngồi trong Đền thờ, Ngài quan sát tất cả mọi người, từng cử chỉ, và thái độ của họ khi dâng cúng. Bà góa công đức vào Đền thờ chỉ vẻn vẹn hai đồng tiền kẽm, là số tiền rất nhỏ nhoi so với những người khác, nhưng Chúa Giêsu khẳng định: Bà đã dâng cúng tất cả những gì mình có với lòng quảng đại và như thế có nghĩa bà bỏ nhiều hơn cả những người giàu có. Thánh sử Mác- cô cũng nhắc đến sự tương phản trong thái độ và y phục của những người cùng bước vào Đền thờ hôm ấy: trước hết là những kinh sư súng sính trong bộ áo thụng để phô trương và biểu diễn, rồi đến những người giàu có vênh vang khoe của. Bên cạnh họ là người đàn bà goá khiêm hạ, chỉ công đức được một chút tiền bạc. Như người xưa có câu: “Của cho không bằng cách cho”, Chúa đánh giá không dựa theo số lượng nhưng dựa theo chất lượng. Chúa không nhìn bề ngoài nhưng nhìn vào tấm lòng. Chúa nhìn thấu tâm hồn của bà – một tâm hồn thiết tha yêu mến Chúa và một tấm lòng quảng đại dám cho đi ngay cả những gì cần thiết nhất cho đời sống của mình.
Nhìn vào cách đối xử của Chúa, chúng ta học được sự cách nhận định về một con người hay một sự việc. Thông thường, người ta hay quan sát và dễ đánh giá người khác theo những dáng vẻ bên ngoài. Tuy vậy, con người phải được tôn trọng trước hết là vì nhân phẩm của họ, rồi đến tư cách đạo đức và tấm lòng chân thành của họ đối với những người xung quanh. Chúng ta cần thận trọng trong nhận định bất cứ sự việc nào, nhất là về tính cách hay phẩm giá của một ai đó, để tránh được nhiều sai lầm không đáng có.
Dành ra phút hồi tâm, chúng ta được mời gọi nhìn lại bản thân mỗi người chúng ta để xem chúng ta đã trao ban như thế nào? Chúng ta coi trọng số lượng hay chất lượng hơn? Chúng ta đã dâng lễ vật cho Chúa với thái độ như thế nào? Chúa chẳng đòi hỏi điều gì cao siêu nơi chúng ta cả. Chúa không cần tiền bạc, không cần của cải vật chất, Chúa chỉ muốn chúng ta thôi. Chúng ta được ban cho những tài sản quý giá như thời giờ, tài năng, sức khỏe, lòng trắc ẩn,… Đó là những nén bạc Chúa trao cho chúng ta khi chúng ta bước vào trần gian này. Đôi lúc cho đi tiền của lại là điều dễ thực hiện hơn; cái khó là cho đi thời giờ, tài năng, và khả năng của mình.
Chúng ta được mời gọi hãy biết cho đi, vì thương yêu bao gồm sự cho đi. Càng trao ban nhiều là dấu chỉ càng yêu thương nhiều. Chúng ta không chỉ cho đi những gì là vật chất mà còn những gì là tinh thần như một nụ cười, một cái nhìn thiện cảm, một lời nói vui vẻ hiền hòa, những lời an ủi chân thành…, và thật quan trọng là cho đi lời cầu nguyện trong đời sống siêu nhiên.
Trong tháng 11 này, chúng ta tưởng nhớ những người đã qua đời. Họ đã bước vào cõi thinh lặng ngàn thu. Họ cần chúng ta nhớ đến họ bằng tình yêu thương của trái tim, và nhớ đến họ bằng kinh nguyện và thánh lễ. Chúng ta có thể dâng lên Chúa những bông hoa tưởng nhớ, những nụ hoa cầu nguyện, những mật hoa bác ái, và những hương hoa hy sinh để cầu nguyện cho các linh hồn.
Kim Hiên