Tin mừng : Lc 24,13-35
(13) Cùng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem sáu mươi dặm. (14) Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra. (15) Đang lúc trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ. (16) Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. (17) Người hỏi họ: “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy ?” Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. (8) Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời: “Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay”. (19) Đức Giê-su hỏi: “Chuyện gì vậy ?” Họ thưa: “Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một Ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. (20) Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá (21) Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. (22) Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, (23) không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. (24) Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói: còn chính Người thì họ không thấy”. (25) Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: “Ôi những kẻ tối dạ, những lòng chậm tin vào lời các ngôn sứ ! (26) Nào Đức Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao ? (27) Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh. (28) Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa. (29) Họ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn”. Bấy giờ Người vào ở lại với họ (30) Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng và bẻ ra trao cho họ. (31) Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. (32) Họ mới bảo nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao ?” (33) Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở về Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp lại đó (34) Những người này bảo hai ông: “Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-mon” (35) Còn hai ông thì thuật lại những việc đã xảy ra dọc đường, và mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.
LỜI CHÚA – CHÌA KHÓA MỞ RA SỰ LỰA CHỌN
Sau chỗi dậy từ cõi chết, đã nhiều lần Chúa Giêsu hiện ra với các môn đệ để chứng minh Người đã sống lại và ủy thác cho ông sứ vụ loan báo Tin Mừng Phục Sinh cho muôn dân. Qua đó, tất cả mọi người trên thế giới có thể đón nhận được niềm tin và được hưởng ơn Cứu Độ của Người. Trong Tin Mừng Chúa Nhật III Phục Sinh năm A hôm nay, Thánh Luca cũng tường thuật lại cho chúng ta sự kiện Chúa Phục Sinh hiện ra với hai môn đệ trên đường Emmaus, và dấu chỉ để giúp hai môn đệ nhận ra Thầy mình chính là lúc mà Người giải thích Kinh Thánh cho hai ông cũng như việc Người bẻ bánh. “Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng và bẻ ra trao cho họ. Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất” (Lc 2,30-31). Tin Mừng cho thấy rằng, qua việc giải thích Kinh Thánh thì lòng các ông đã bừng cháy lên, điều đó cho thấy lòng trí các ông đang từ nơi tối tăm đi đến chỗ sáng sủa, và từ chỗ thất vọng đi đến niềm hy vọng. Đặc biệt, khi chứng kiến Chúa Giêsu bẻ bánh thì các ông đã nhận ra Người.
Bên cạnh đó, Tin Mừng cũng cho chúng ta thấy rằng sứ vụ mà hai môn đệ trên đường Emmaus được Chúa Phục Sinh ủy thác là sự tự do chọn lựa. Thật vậy, hai môn đệ này đang rất buồn bã và các ông đang trên đường trở về quê hương vì con đường theo Thầy Giêsu đã hết hy vọng; đối với các ông thì Thầy đã chết rồi, giờ không còn người chỉ huy, không còn người chăn dắt thì làm sao các ông có phương hướng để tiếp tục hành trình rao giảng. Hơn nữa, những cảm xúc như sợ hãi bị bắt, bị bỏ tù và bị tra tấn từ người Do Thái vẫn còn đang bao trùm và cản trở hai ông. Do đó mà khi Chúa Phục Sinh hiện ra với hai ông thì các ông vẫn không nhận ra Người, “Đang lúc trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giêsu tiến đến gần và cùng đi với họ. Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người” (Lc 2, 15-16). Chính vì vậy, nơi hai môn đệ trên đường Emmaus, Chúa Phục Sinh đã không ủy thác sứ vụ nào cho hai ông nhưng Người để cho hai ông tự do chọn lựa khi các ông đã nhận ra Người. Về phần các ông, sau khi đã được nghe Chúa Phục Sinh giải thích Kinh Thánh và đặc biệt sau khi Người đồng bàn và bẻ bánh với các ông thì ngay lập tức các ông đã nhận ra Người và vội vã quay trở lại Gierusalem để loan báo Tin Mừng Phục Sinh cho nhóm mười một, và cho tất cả chúng ta: “Còn hai ông thì thuật lại những việc đã xảy ra dọc đường, và mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh” (Lc 24, 35).
Đường Emmaus trong bài Tin Mừng hôm nay gợi cho chúng ta nhớ rằng mỗi người trong chúng ta cũng đang khám phá và đi trên con đường của chính mình, con đường lữ hành nơi dương thế để tiến về Nhà Cha. Trên con đường thực tại mà chúng ta đang khám phá cũng có nhiều thử thách và gập ghềnh mà chúng ta phải đối diện. Cuộc sống giữa thế giới toàn cầu hóa khiến cho đời sống đức tin của chúng ta nhiều khi cũng gặp khủng hoảng. Không ít lần chúng ta phải đối diện với những thất bại trong cuộc sống. Chúng ta buồn rầu vì cha mẹ đau ốm và chán nản vì thất nghiệp khiến chúng ta không đủ khả năng kiếm tiền lo cho gia đình. Những sóng gió của cuộc đời cũng khiến chúng ta có ý định bỏ Chúa như hai môn đệ trên đường Emmaus cũng đã có ý định rời bỏ Gierusalem để về quê. Sóng gió của cuộc đời khiến chúng ta mất đi niềm tin vào Chúa, và chúng ta tưởng rằng Chúa đã bỏ rơi chúng ta. Tuy nhiên có một sự thật là Chúa vẫn luôn ở bên chúng ta. Người đồng cảm với những buồn rầu, khó khăn và thử thách trong cuộc sống của chúng ta. Người đến bên chúng ta để an ủi và vỗ về cũng như hướng dẫn chúng ta. Người luôn luôn ở với chúng ta qua chính Lời và Mình Máu của Người trong các Thánh Lễ và qua tha nhân. Điều quan trọng là mỗi khi gặp thử thách gian nguy chúng ta có chịu để cho Chúa đồng hành và mở lối cho chúng ta hay không?
Quả thật, “Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước, và là ánh sáng chỉ đường cho con đi” (Tv 119,105). Hy vọng rằng mỗi khi chúng ta phải đối mặt với những thăng trầm của cuộc sống chúng ta luôn biết bám víu lấy Lời Chúa vì Lời Chúa luôn là ánh sáng chiếu sáng con đường cho những kẻ tin vào Người. Ước chi, khi cuộc sống mất phương hướng chúng ta cũng luôn biết dành cho mình những khoảng lặng để mời Chúa đến và ở lại với chúng ta, để Người tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta qua Lời và Mình Máu của Người. Qua đó, chúng ta có thể vững vàng đưa ra sự lựa chọn đúng đường đúng hướng cho cuộc sống của chúng ta cũng như cho mọi người chúng ta gặp gỡ trên đường lữ hành trần gian này.
Đaminh Xuân Hồng