Có những lúc, con thấy lòng mình nặng trĩu. Nhìn quanh, thế giới chẳng thiếu những cảnh làm người ta chán ngán: bất công, chia rẽ, môi trường bị tàn phá – ô nhiễm, con người đôi khi sống hờ hững với nhau. Có ngày, sau biết bao tất bật và mệt mỏi trong sứ vụ, khi màn đêm buông xuống, con ngồi lặng và tự hỏi: Thế giới này, còn gì để mình yêu mến không?
Thế rồi, trong giờ cầu nguyện, con nhớ đến Người – Đấng đã không chọn một thế giới lý tưởng để bước vào, không chọn những con người hoàn hảo để đồng hành, không chọn một con đường trải đầy hoa để bước đi, mà đã chọn chính mảnh đất đầy bụi bặm, đầy thành kiến và phân biệt đối xử. Người đã chọn sống giữa những giới hạn, mệt nhọc và vấp ngã của phận người. Người đi trên những nẻo đường gồ ghề, cúi xuống rửa chân cho môn đệ – những kẻ sẽ bỏ chạy khi Người bị bắt, khóc trước mồ người bạn thân, mở vòng tay đón những kẻ bị cho là tội lỗi. Hóa ra, thế giới mà con thấy bất toàn ấy lại chính là nơi Người đã để trái tim mình yêu thương đến tận cùng.
Khi nhìn lại đời tu của mình, con hiểu rằng Người cũng không mời gọi con đến một cộng đoàn toàn những con người hoàn hảo, nhưng là một cộng đoàn có thật – với những khác biệt, những yếu đuối, và cả những vết nứt. Chính nơi đó, con học yêu và để mình được yêu, như Người đã yêu thế giới này trước. Trái tim con học cách nhìn lại, tập nhận ra những vết nứt nơi cuộc đời không chỉ là vết thương, mà cũng có thể là khe hở để ánh sáng tình yêu chiếu vào. Con học cách yêu thế giới này không phải vì nó hoàn hảo, mà vì nó mang dấu ấn của một tình yêu lớn hơn mọi bất toàn.
Trong đời tu, điều này lại càng rõ hơn. Bởi đời tu không đặt con ra ngoài thế giới, nhưng đặt con vào giữa đời để cùng sống, cùng chia sẻ, cùng yêu với một trái tim con người được mở rộng hơn. Đôi khi con cũng muốn thu mình, chỉ lo giữ sự bình an riêng. Nhưng chính ơn gọi lại nhắc con: nếu Người đã yêu thế giới này, thì con cũng được mời gọi học yêu như thế – bằng cách mở lòng ra với tha nhân, bằng sự kiên nhẫn trong từng công việc nhỏ, bằng việc ý thức trong những chọn lựa gắn với môi trường xanh, bằng lối sống tôn trọng mọi loài thụ tạo.
Và khi con để ý, con nhận ra – thế giới này vẫn còn đó thật nhiều vẻ đẹp của tình người: là cái siết tay nâng đỡ trong một ngày mỏi mệt, là nụ cười ấm áp – là lời hỏi thăm giản dị trong giờ cơm, là sự nâng đỡ khi cùng nhau gánh vác việc chung, là ánh mắt bao dung dành cho những vụng về, thiếu sót… Chính những điều nhỏ bé ấy khơi dậy niềm tin rằng yêu thương chưa bao giờ biến mất, chỉ cần con đủ kiên nhẫn để nhận ra. Con còn thấy tình yêu của Người thấp thoáng trong muôn loài thụ tạo: một nhành hoa dại kiên cường nở giữa kẽ đá, một cơn gió mát làm dịu buổi trưa oi ả, hay dòng sông âm thầm uốn mình giữa đồng ruộng. Và nhất là khi những ngày thu đang về, bầu trời trong hơn, nắng dịu hơn, những chiếc lá đang khẽ chuyển màu – tất cả như đang thì thầm rằng: thế giới này, dẫu nhiều vết xước, vẫn ẩn chứa một vẻ đẹp đáng để trân trọng và gìn giữ.
Con sẽ yêu mến thế giới này – không phải vì nó hoàn hảo, nhưng đơn giản vì Người đã yêu nó – một Tình Yêu bao phủ khắp đất trời.
M. Cao