Viếng Nghĩa Trang
Tháng Mười kính Mẹ Mân Côi
Qua tháng Mười Một gọi người trần gian:
“Cảm thương giọt lệ hai hàng
Của người đã khuất thân quen bao đời!”
Đây,
luyện ngục là nơi ngóng trông
Hơn phút giây chờ đón khách xa
Và như lòng mẹ trao quà
Lỡ gặp chợ ế nhạt nhòa chua cay!
Đường dương thế gió lay khắp ngả
Phận bọt bèo ai khá vững chân
Để mà đắc chí cười thầm
Đơn phương giữ đạo chẳng cần đồng tâm(!?)
Lại cũng bởi ân sâu nghĩa nặng
Của ông bà, tổ tiên, cha mẹ…
Hy sinh lực kiệt vì ta
Xuôi tay nhắm mắt xót xa phận người!
Viếng nghĩa trang tim khơi xót lệ
Gió ru hồn như thể van xin,
Của muôn ức triệu sinh linh
Thiết tha nhân thế ân cần đoái thương!
Ôi!
Lạy chúa, phận con bất lực
Chỉ dựa vào ơn Chúa mà thôi
Tay run…tim đập liên hồi
Xin Ngài tha thứ tội đời vương mang!
Chúa biết rõ con hoang từng bước
Chúa xuống trần chuốc lấy khổ đau
Tái sinh bằng máu nhiệm mầu
Nên con mới dám cất đầu van xin!
Ôi tình Chúa vô cùng dịu ngọt
Của bao người trót dại đảo điên
Mỏi mong xin Đấng Nhân Hiền
Tha thư để được nghỉ yên muôn đời!
Cậy Đức Mẹ là gương trinh thục
Đấng trung gian quyền lực vô song
Chuyển cầu ước nguyện chờ mong
Để Chúa thứ lỗi cho lòng Ađam!
Hoài Lệ Tử