Chương kết: Trở lại mà nên như trẻ nhỏ
47. Trong khu vườn cổ tích
Trong khoảng thời gian ở Kenya, nơi cư trú chính thức của tôi là một căn nhà nhỏ vùng ngoại ô Nairobi. Căn nhà nhỏ mở ra với một khu vườn rộng mênh mông. Có thảm cỏ, có nhiều cây cối, và có tiếng chim rộn rã suốt ngày.
Tôi là người thích đi, đặc biệt là những chuyến đi mục vụ. Vừa để gặp gỡ con người, vừa để khám phá bao điều đặc sắc của văn hoá xứ này. Nhưng rồi những chuyến đi dài vất vả bắt đầu gợi lên trong tôi cái cảm giác muốn trở về bên ngôi nhà nhỏ, với khu vườn cây và thảm cỏ. Tôi gọi đây là cảm giác nhớ nhà. À, cảm giác nhớ là có thật, nhưng cái sự nhớ ấy không chỉ dành cho ngôi nhà và thảm cỏ. Cảm giác ấy còn dành cho các bạn nhỏ của tôi. Các bạn nhỏ xuất hiện trong khu vườn ấy cách kỳ diệu như trong cổ tích vậy.
Những ngày đầu ở đây, mỗi khi có giờ tôi thường ôm cặp sách và laptop ra vườn để làm việc. Cảm giác thật đã khi được nằm lăn trên cỏ để đọc sách, rồi suy tư, rồi bắt đầu gõ lóc cóc từng con chữ.
Một hôm, dòng suy tưởng và nhịp làm việc của tôi bị cắt ngang bởi tiếng chào của một chú nhóc:
– Hey…
Chú nhóc chui ra từ phía bên kia tường rào. Vừa lóp ngóp phủi cỏ và lá đang vươn dính trên áo mình, chú nhóc vừa giương cặp mắt tròn vo sáng trưng nhìn tôi:
– Hey… ông chú đang làm gì đó?
– Ơ… hello chú nhóc. Chú nhóc từ đâu chui ra vậy? – Tôi giật mình, nhưng cũng kịp trả lời câu hỏi của chú nhóc bằng một câu hỏi.
– Con đến từ bên kia hàng rào. Còn ông chú, ông chú từ đâu đến đây? – Hình như cũng không chịu thua, chú nhóc lại trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi.
Nhìn thấy vẻ tò mò dễ thương của chú nhóc, tôi trả lời theo kiểu vừa thật vừa đùa:
– Ông chú đến từ trong căn nhà kia. Từ trong nhà bước ra ngoài vườn, vậy là tới đây thôi…
– Không phải – Đương nhiên là chú nhóc chẳng hài lòng với cái kiểu trả lời của tôi – Ý của con là từ đâu ông chú đến căn nhà kia, để rồi từ căn nhà kia đi ra ngoài vườn này á?
– Ông chú từ trên máy bay bước xuống taxi, rồi từ taxi bước vào căn kia, rồi từ căn nhà kia bước ra ngoài vườn này á – Tôi vừa trả lời, vừa tủm tỉm cười nhìn chú nhóc.
Ấy vậy mà chú nhóc trợn mắt nhìn tôi:
– Ông chú đi máy bay là bay ở trên trời á? wow….
Câu chuyện của chúng tôi kết thúc bằng cái chữ wow kéo dài của chú nhóc.
Vậy là chúng tôi thành bạn của nhau.
Chú nhóc có tên thánh là Giuse, và tên họ là Benedict. Ở nhà, mọi người thường gọi chú nhóc bằng cái tên ngắn ngủn là Ben. Ben năm nay sắp tròn 13 tuổi. Tôi còn nhớ là hôm gặp gỡ lần đầu tiên ấy Ben đã hỏi tôi một câu hỏi nghe chẳng đâu vào đâu cả:
– Ông chú, trên máy bay ông chú đến đây có nhiều người không?
– Có chứ – Tôi trả lời – nhiều lắm, nhiều gấp mấy chục lần người ở trên Matatu luôn…
– Vậy hả? – Tự nhiên giọng của chú nhóc trở nên háo hức và dồn dập cách bất thường – Ông chú có thấy ai có da đen đen và tóc xoăn xoăn giống con không?
Tôi không hiểu tại sao cậu nhóc lại hỏi tôi như vậy nên đành phải trả lời thật lòng:
– Không có, nhóc à. Máy bay của ông chú đến từ Châu Âu, toàn là người da trắng tóc vàng không à. Chỉ có ông chú này là da vàng tóc đen thôi. Không có ai da đen và tóc xoăn cả.
Tự dưng chú nhóc xụ mặt xuống. Tôi thấy trong ánh mắt của chú nhóc có một nỗi buồn và thất vọng xa xăm lắm. Không biết mình đã nói sai điều gì, tôi đành im lặng và giả vờ tập trung vào quyển sách đang mở ra trước mắt mình vậy.
Im lặng được một hồi, tự nhiên chú nhóc lên tiếng:
– Ba của con hồi xưa đi làm ăn xa, để mẹ con con ở lại nơi này á ông chú. Mẹ nói rằng ba của con đi bằng máy bay. Mẹ nói sẽ có một ngày ba quay trở lại đón con bằng máy bay…
Ben là người bạn đầu tiên của tôi trong khu xóm này. Nhờ có Ben mà tôi quen được với cả một đám nhóc nhóc dễ thương ơi là dễ thương.
Nhưng tôi đâu có ngờ câu chuyện của chúng tôi lại khởi đầu theo cách như vậy…
Cao Gia An, S.J., Trích “Nhật Ký Châu Phi 2024”
Nguồn: Gia An’s blog