Thuở ấu thơ con nghe lời Chúa gọi
Đến bên Ngài, nhưng con mãi rong chơi.
Ngày lớn thêm, Chúa truyền “hỡi con ơi”
Con nghe tiếng… nhưng việc đời nhiều quá:
Bận học hành, Chúa với con xa lạ
Ngài đợi hoài mà con chả quan tâm.
Con hẹn Ngài đến khi nhận lãnh bằng
Sẽ gặp Ngài sau bao năm chờ đợi.
Nhận bằng rồi con đã thành thay đổi
Xin việc làm… sao quá đỗi truân chuyên.
Đi làm luôn thứ bảy để kiếm tiền
Rồi chúa nhật cũng theo liền như thế.
“Ôi Chúa hỡi, đợi con, dù đã trễ!
Con sẽ về, “xem lễ”, đọc Mân Côi…
Chúa ơi chờ, con sẽ đến ngay thôi
Một năm nữa con sẽ về hối lỗi…”
Tháng năm qua, thời gian đi rất vội
Con phải lòng người “tiện nội” đáng yêu.
Con say mê bờ vai nhỏ yêu kiều
Và bận rộn với rất nhiều cuộc hẹn.
Con xa Chúa mà lòng không thấy thẹn
Quên mất Ngài chờ ước hẹn năm xưa…
Bởi tấm lòng như sớm nắng chiều mưa
Mãi quanh quẩn chuyện đời chưa quên được.
Vì gia đình, con vội vàng cất bước
Chuyện gạo tiền, nào có được thảnh thơi.
Xin đợi con thêm chút nữa, Chúa ơi,
Ngày mai nhé, khi cuộc đời tạm ổn.
Nhưng Chúa hỡi, sao quá nhiều hỗn độn
Chuyện gia đình, bao bừa bộn âu lo.
Chúa lại chờ mà Ngài cứ buồn xo,
Mong con đến, quên lắng lo ngày tháng.
Lúc tuổi già, thời gian nhiều vô hạn
Chẳng đi làm, con bè bạn vui chơi.
Sau bao năm, con quên Chúa mất rồi,
Không còn nhớ về những lời đã hứa…
Nhưng ngày kia bỗng dưng buồn chan chứa,
Tuổi xế chiều, bệnh chất chứa nhiều lên.
Bao tháng ngày con vật vã kêu rên,
“Nếu biết sớm, con đến bên lòng Chúa…!”
Con xót xa, nước mắt tràn ngập ngụa
Bởi chần chừ, lần lữa tháng năm qua.
Giờ còn chi, tuổi bóng xế trăng tà,
Con mòn mỏi, sức đâu mà phục vụ?
Này bạn hỡi, chỉ Chúa là minh chủ,
Chớ chần chờ, đừng mê ngủ ai ơi.
Ngài yêu ta từ hỗn độn đất trời,
Luôn chờ đợi ta nói lời đáp trả.
Đến với Ngài, chớ ngại ngần chi cả,
Ở bên Ngài, niềm vui thoả bao la.
Bởi Chúa là nguồn ân phúc đời ta,
Nào cùng đến giao hoà và lãnh nhận!
Phong Trần