Trong cuộc sống hiện đại, những hành động nhỏ nhặt hàng ngày thường mang theo những thông điệp sâu sắc về cách ta đối nhân xử thế cũng như cách nuôi dưỡng tâm hồn. Câu chuyện dưới đây là minh chứng sống động cho triết lý “quét rác” và “đổ rác” – một phép ẩn dụ thể hiện sự cần thiết của việc giữ gìn không gian vật chất và tinh thần của con người.
Vào một buổi sáng chủ nhật trong lành, khi mà không khí tràn đầy hứng khởi của ngày nghỉ, một người đàn ông trung niên đã quyết định thực hiện một hành động giản dị nhưng đầy ý nghĩa: quét dọn khu vực trước cửa nhà. Ông cầm chiếc chổi và đồ hốt rác, tỉ mỉ quét sạch từng ngóc ngách của vỉa hè, gom góp tất cả những đám cát, bao ny-lông, mẩu thuốc lá, ly giấy vụn, lá khô cùng mọi thứ rác rưởi mà xã hội văn minh để lại. Với tấm lòng tự giác và ý thức cao về trật tự cộng đồng, ông đậy nắp thùng rác cẩn thận và đặt xuống lòng đường, để rồi chờ đợi xe rác đến thu gom vào ngày mai.
Khi vỉa hè và lòng đường đã trở nên sạch sẽ, người đàn ông dự định bước vào nhà thì bất ngờ có một thanh niên bước tới với dáng vẻ vô tư và không mấy suy nghĩ. Người thanh niên, với chiếc điếu thuốc trong tay, phì phèo hít một hơi, rồi không chần chừ, quăng mẩu thuốc lá xuống ngay trên vỉa hè sạch bóng. Mẩu thuốc lá nằm trên nền đá, như một vết bẩn nhỏ nhưng lại hiện lên rõ ràng giữa không gian trong sạch.
Không thể để điều đó trôi qua, người đàn ông trung niên tức giận hô to gọi: – “Này, yêu cầu cậu quay lại nhặt tàn thuốc lá lên nghe!”
Tiếng nói của ông vang vọng trên phố, khiến người thanh niên dừng lại giữa chừng. Sau vài bước chạy, thanh niên quay đầu lại với vẻ ngạc nhiên, mắt sáng lên vì thắc mắc: – “Ông nói gì vậy?”
Người đàn ông lạnh lùng đáp: – “Tôi không đòi hỏi quyền sở hữu đường phố này, nhưng tôi đã tự mình quét dọn để giữ gìn sự sạch sẽ. Người tự trọng không bao giờ xả rác bừa bãi. Cậu hãy nhặt mẩu thuốc lá ấy lên đi!”
Bị tổn thương vì lời nói khiêu khích, thanh niên không hề chấp nhận lời nhắc nhở. Với vẻ tự ái và cương quyết, cậu đáp lại: – “Không nhặt thì sao?” Câu nói đó vang lên trong không gian, khiến những người qua đường dừng lại ngạc nhiên và tò mò. Cuối cùng, không khí căng thẳng tan dần khi thanh niên hậm hực quay lưng bỏ đi, để lại người đàn ông đứng lặng im, vừa phân bua vừa bước trở lại nhà với tâm trạng bực bội.
Ba ngày sau, không xa khu phố nơi người đàn ông đã quét dọn, tại cổng một ngôi chùa yên tĩnh, một vị sư đang tỉ mỉ quét rác. Hôm đó là thứ Hai, chùa vắng vẻ, khi mà hầu hết phật tử đã đi làm sau hai ngày cuối tuần bận rộn. Trên sân chùa, rác vương vãi cùng lá cây rụng đang làm mất đi vẻ thanh khiết của không gian thiêng liêng. Nhận thấy điều đó, thầy trụ trì đã ra lệnh cho các đệ tử quét dọn và vận động mọi người giúp đỡ để khôi phục trật tự.
Khi vỉa hè chùa dần trở nên sạch sẽ, sư đã đẩy thùng rác vào vị trí thích hợp. Lúc đó, một chàng thanh niên – chính là người đã gây sự trước đó – từ xa lại tiến đến. Dáng vẻ của cậu vẫn không thay đổi: hơi miệng phì phèo, dáng đi ngang tàng. Cậu mở bao thuốc lá, thậm chí còn rút ra điếu để hít, nhưng sau khi dùng xong, cậu quăng cả chiếc bao trống xuống dưới chân bức tường cạnh cổng chùa, rồi thản nhiên bước đi.
Tuy nhiên, sau khoảng năm, sáu thước, thanh niên bất ngờ quay lại. Trái tim có lẽ còn bồn chồn vì ký ức “đụng độ” trước đó, cậu tò mò nhìn về phía bức tường. Trước mắt cậu là cảnh tượng khiến lòng người bỗng chùng xuống: vị sư đã cúi xuống nhặt chiếc bao thuốc lá, sau đó mở một bao rác nhỏ, nhẹ nhàng bỏ chiếc bao đó vào bên trong, rồi cột lại và đẩy thùng rác vào trong sân chùa mà không hề ngoảnh đầu nhìn cậu.
Ngày hôm sau, chàng thanh niên với tâm trạng rối bời đã đến thăm vị sư. Sau khi giới thiệu mình là người đã xả rác trước cổng chùa, cậu kể lại toàn bộ câu chuyện “đụng độ” của mình với người đàn ông trung niên và thắc mắc: – “Thưa thầy, tại sao cùng một chuyện nhỏ như vậy mà thầy lại xử sự nhẹ nhàng, khác biệt hoàn toàn với cách hành xử của người đàn ông kia?”
Vị sư, với ánh mắt từ bi và giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng đáp: – “Người đàn ông đó là một công dân tốt, người đã làm tròn bổn phận của mình, nên khi thấy lỗi lầm của người khác, ông thẳng thắn lên tiếng nhằm sửa chữa. Nhưng cách cư xử của một người thường và một người xuất gia vốn khác nhau. Người xuất gia không vung lời chỉ trích để bộc lộ sự sai lầm của kẻ khác; thay vào đó, sư chọn cách kham nhẫn, hy vọng rằng kẻ phạm lỗi sẽ giác ngộ và tự sửa đổi.”
Thầy trụ trì tiếp tục: – “Cả hai lối hành xử đều có giá trị của riêng nó, không phải ai cũng đúng hay sai tuyệt đối. Tất cả phụ thuộc vào bối cảnh và ‘duyên ứng xử’. Một căn nhà, một ngôi chùa hay một khu phố cần được giữ cho sạch sẽ. Sự sạch sẽ ấy không chỉ dừng lại ở vật chất mà còn ở tinh thần của mỗi người. Để duy trì không gian ấy, ta phải quét dọn ‘rác rưởi’ – những ý nghĩ bất tịnh, những cảm xúc tiêu cực như tương tranh, thù hận, đố kỵ, và tị hiềm – vốn đang đọng lại trong tâm hồn.”
Vị sư nói rằng, “quét rác” không chỉ là hành động vật lý mà còn là quá trình “đổ rác” – loại bỏ những tạp chất tinh thần để đem lại sự thanh tịnh, trong sáng. “Đầu óc và trái tim con người cần được ‘đổ rác’ thường xuyên, để lại chỗ cho những ý nghĩ tốt đẹp, cho sự yêu thương và lòng từ bi.”
Những lời của vị sư đã chạm đến tâm hồn chàng thanh niên. Ba ngày sau, cậu đã tìm đến nhà của người đàn ông trung niên và xin lỗi vì những hành động bốc đồng của mình. Cậu nói: – “Tôi đã học được một bài học quý giá. Thay vì xả rác ra ngoài đường, chúng ta cần học cách ‘đổ rác’ trong tâm hồn, dọn dẹp những điều tiêu cực để lòng được thanh tịnh.”
Câu chuyện “quét rác” và “đổ rác” không chỉ là những hành động vật lý đơn thuần mà ẩn chứa một bài học sâu sắc về cách sống. Người đàn ông trung niên với hành động quét dọn luôn giữ gìn sự sạch sẽ cho không gian công cộng, thể hiện tinh thần trách nhiệm và lòng tự trọng. Tuy nhiên, khi gặp phải những người xả rác bừa bãi, ông không hề khoan nhượng, mà lên tiếng yêu cầu sửa sai – đó là cách của một công dân tốt, người luôn mong muốn mỗi cá nhân đều có ý thức cộng đồng.
Ngược lại, vị sư với cách hành xử dịu dàng, không bộc lộ cảm xúc cáu giận dù đối diện với hành động xả rác của người khác, lại mang trong mình thông điệp về sự tha thứ, kham nhẫn và hướng nội. Người xuất gia hiểu rằng, khi tâm hồn được thanh tịnh, mọi sự vật bên ngoài cũng sẽ trở nên hài hòa hơn. Họ tin rằng, nếu có thể “đổ rác” – loại bỏ những tạp chất tiêu cực trong lòng – thì cuộc sống sẽ tràn ngập niềm hạnh phúc, sự an lạc và thanh thản.
Vị sư dạy rằng “vô phân biệt” chính là chìa khóa để sống an nhiên. Không phân biệt giữa ai, không để cảm xúc bị xáo trộn bởi những hành động tiêu cực, ta mới có thể giữ được tâm hồn thanh tịnh và đón nhận mọi điều tốt đẹp. Chính vì vậy, khi đối diện với những lỗi lầm, thay vì la mắng hay trách phận, hãy hướng nội, tự kiểm điểm và “đổ rác” – loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực, những cảm xúc thù hận để lòng được bình an.
Cuối cùng, câu chuyện về người đàn ông quét rác và vị sư “đổ rác” mang đến cho chúng ta một thông điệp sâu sắc: Sự thanh tịnh không chỉ đến từ việc giữ gìn không gian vật chất mà còn từ việc dọn dẹp tâm hồn, loại bỏ những “rác rưởi” của cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực. Khi mỗi người chúng ta ý thức được điều đó, không chỉ cộng đồng sống quanh ta sẽ trở nên hài hòa hơn, mà chính tâm hồn ta cũng sẽ được thắp sáng bằng niềm tin, lòng từ bi và sự kham nhẫn.
Những hành động nhỏ như quét dọn và đổ rác dường như là những việc làm thường ngày, nhưng chúng lại chứa đựng bài học về trách nhiệm, lòng tự trọng và khả năng tự làm mới bản thân. Nếu chúng ta biết “đổ rác” – dọn dẹp những tạp chất trong tâm trí – thì ta sẽ có đủ sức mạnh để đối mặt với những thử thách, để sống trọn vẹn và an lạc trong từng khoảnh khắc của cuộc đời.
Hãy để mỗi ngày trôi qua là một ngày làm mới tâm hồn, một ngày ta tự mình quét dọn và đổ bỏ những điều tiêu cực, để từ đó, mỗi người chúng ta không chỉ trở nên tốt đẹp hơn mà còn lan tỏa ánh sáng yêu thương, niềm tin và sự an nhiên đến với mọi người xung quanh.
Qua câu chuyện “Quét rác” và “Đổ rác”, chúng ta học được rằng, dù mỗi người có thể có cách tiếp cận khác nhau, thì mục tiêu cuối cùng vẫn là hướng về sự thanh tịnh và lòng yêu thương. Hãy tự nhắc nhở bản thân rằng, việc dọn dẹp không chỉ giúp môi trường sống trở nên sạch sẽ mà còn giúp tâm hồn ta trở nên trong sáng, thanh bình và đầy ắp niềm tin vào cuộc sống.
Lm. Anmai, CSsR