Mất điện. Trăng sáng. Nhiều sao. Cả nhà An quây quần ở hiên nhà sau bữa cơm tối chập chờn ánh nến. Gió mạnh làm ngọn nến cứ thắp lên lại mau chóng ngã rạp. Thế là cả nhà quyết định không đốt nến nữa, để không gian cho vầng trăng chiếu sáng.
– “Các con! Các con ước mơ điều gì?” – Bố bỗng cất tiếng hỏi.
Chẳng chút suy nghĩ, anh cả mau chóng đáp lời bố tựa như giấc mơ ấp ủ đã đong rất đầy trong tâm trí:
– Con mong mình mau lớn để phụ bố mẹ nuôi các em.
– Còn con, con sẽ là một doanh nhân thành đạt để đưa cả nhà đi du lịch nhiều nơi như bố vẫn mong. Anh thứ hai hào hứng tiếp lời.
Cậu con út, dù chưa đến lượt, nhưng vì quá thích chủ đề này của bố nên vội cướp lượt của hai anh:
– Sau này con sẽ học Bách Khoa để thiết kế máy cắt hành, rửa dưa cho bố mẹ.
– “Thế còn hai cô con gái thì sao nhỉ?” – Mẹ nhanh chóng giành lại quyền phát biểu cho phái nữ.
– Ước mơ của con là một gia đình nhỏ êm ấm như nhà mình, để bố mẹ có thể an tâm về con. Chị gái An chia sẻ, giọng vẫn hiền hoà như thường ngày.
Là người cuối cùng, An bỗng thấy không khí long trọng hẳn lên. Mọi ánh mắt đều hướng về em – cô bé mới học xong lớp Ba.
– Hì, con mơ nhiều lắm. Con thích làm diễn viên, cô giáo, nhà báo, nhạc sĩ,… Nhưng thôi, con quyết định rồi, con sẽ làm phát thanh viên để kể chuyện cho bố mẹ và cả nhà nghe qua radio và Ti vi.
Ước mơ của 5 anh em có mẫu số chung là làm điều gì đó cho và vì bố mẹ. Khát khao tuổi thần tiên như những chòm sao đang nhảy nhót xếp hình, chờ ngày chiếu sáng.
…
Thời gian cứ thế trôi, với tốc độ chẳng ai đo được. Bốn ước mơ thuở bé từng bước thành hiện thực, theo đúng quỹ đạo đã định, chỉ có điều ước của An là lệch hướng. An khi lớn, em có một ước mơ khác.
– Bố mẹ! Con đã suy nghĩ kĩ rồi ạ. Con sẽ đi tu. Bố mẹ đồng ý và ủng hộ con trong quyết định này nhé!
– Bố mẹ lúc nào cũng đồng ý và đồng hành với con. Chỉ mong con luôn kiên vững và hạnh phúc, đó là câu trả lời đầy chắc chắn của Bố mẹ.
Ước mơ thuở nhỏ của An, bố mẹ có nhớ không? Sao An đã quên tự khi nào! Với ước mơ mới, An không còn dùng mẫu số chung như các anh chị, bố mẹ có buồn hay chăng?
…
Loay hoay thắp lại cây đèn chầu vừa bị gió thổi tắt, kí ức buổi tối ngày xưa bỗng ùa về trong An, nơi nhà nguyện nhỏ của Tu viện. Lặng lẽ, An khựng lại mất nhiều giây, bởi khi so sánh với các anh chị em, An thấy mình là người con ít hiếu thảo nhất, là đứa khó giữ lời hứa nhất. Em đã cùng cả nhà mơ ước, thế mà bỏ quên ước mơ ấy lúc nào chẳng hay biết. Mà nếu có hay, có biết, liệu em có thay đổi mơ ước hiện giờ? Chòm sao ước mơ hồi 8 tuổi đã lịm dần, tắt hẳn, rồi lui vào góc khuất của dải ngân hà xa xăm. Để lại chút trống lòng khi được gợi nhắc.
– “Ô kìa, mình vẫn có thể thực hiện được ước mơ ấy, với một ý nghĩa mới!” – An reo lên niềm vui trong suy nghĩ vừa tới.
Phút buồn nhớ đi qua, An nhận ra em hoàn toàn có thể trở thành phát thanh viên – kể chuyện cho cả nhà – qua radio, truyền hình. Ngay từ giờ, em sẽ luyện giọng không ngừng để giọng em thêm ấm áp, truyền cảm, linh hoạt. Em sẽ kể chuyện về Chúa và em. Radio, Ti vi sẽ là những lời nguyện cầu em thưa, đi đến đài thu thanh Thiên Chúa và phát về gia đình em. Chuyện em kể chắc chắn sẽ đặc sắc hơn những tưởng tượng của em hổi nhỏ bởi đó là chuyện của Chúa – Đấng vừa là nhân vật chính, vừa là tác giả xây dựng và phát triển cốt truyện đời em. An thấy lòng nhẹ tênh, mênh mang với chòm sao mới lạ.
Vậy là khi rút gọn, ước mơ hiện thời của em vẫn có mẫu số là bố mẹ, là gia đình. Giá trị của phân số ước mơ ấy là bao nhiêu, An không biết nữa, chỉ biết nó luôn dương, bởi tình cảm gia đình vẫn luôn ấm nóng trong trái tim em, dù khi đi tu, em đã phải rảo bước cách xa.
Viết trong ngày sinh nhật Bố!
Phương An