Nửa đêm sóng đánh kinh hoàng
Thầy đi trên biển chẳng màng khó nguy
Môn đệ trông thấy hoài nghi
Tưởng rằng mình đã vừa nhìn thấy ma
Hoảng sợ, nhưng Chúa tỏ ra
Trấn an môn đệ, “chính là Thầy đây!”
Nghe Thầy, môn đệ vui thay
Kiên trì bước tiếp đường ngay vững vàng
Cho dù sóng cả mênh mang
Nắm chặt tay Chúa chẳng màng phong ba
Dù cho những lúc ngã sa
Vững lòng theo Chúa chính là đường đi
Dòng đời mưa nắng lắm khi
Là môn đệ Chúa ngại gì chông chênh
Cho dù những lúc bấp bênh
Tưởng chừng như đã lênh đênh giữa đời
Cho dù những lúc chơi vơi
Tưởng rằng nước cuốn biển khơi lấp đầy
Nhưng tin có Chúa nơi đây
Ân ban trợ giúp cao dày Ngài ơi!
Chúa ơi, đừng để con vơi
Vơi đi lòng mến ở nơi cõi lòng
Nhưng hồn con mãi khát mong
Được luôn gần Chúa thỏa lòng con thơ.
Maria Thu Huyền