Chương 1: Abigai
3. Baba yetu
Sau một hồi đi vòng quanh qua vô số những con hẻm và cả những lối đi không phải là hẻm, Abigai bất ngờ đưa tay đẩy vào một cánh cửa:
– Tới rồi, đây là nhà của con. Karibu sana!
Tôi bỗng thấy mình đang đứng như trời trồng giữa cái chỗ không thể gọi là chỗ ở, và càng không thể gọi là nhà. Giữa cái mê cung hỗn loạn tôi đã đi qua, có lẽ chỗ này là tệ nhất. Nằm ngay cuối con đường. Tựa lưng vào góc vuông của bờ tường. Hai tấm tôn che phía bên trên làm mái. Một tấm giấy carton dài được nẹp lại bởi một cái khung tre để làm cửa. Đó là cái “nhà” mà tôi nhìn thấy từ bên ngoài.
Khi Abigai đẩy cửa bước vào, trước mặt tôi chỉ là một vùng tối thui và lặng ngắt. Abigai lên tiếng:
– Baba, tuna wageni! Rakifi yetu… Ba ơi, có khách! Bạn của chúng ta…
Lúc này tôi mới thấy lờ mờ hình bóng người đàn ông đang nằm trong góc tối. Người đàn ông uể oải ngồi dậy, lầm bầm trong miệng câu gì đó mà tôi không nghe rõ.
– Tôi đến từ trường học. Muốn thăm nhà Abigai.
Thấy anh còn im lặng, tôi nói tiếp:
– Tôi đến để cám ơn anh đã cho Abigai đến trường. Abigai rất thông minh. Abigai học giỏi lại tốt bụng nữa. Chúc mừng anh…
Thế là anh mời tôi vào nhà. Abigai đẩy tôi bước vào, chỉ cho tôi ngồi xuống ngay trên chỗ anh vừa nằm lúc nãy.
Tôi có dịp nhìn kỹ hơn bố của Abigai. Anh có đôi mắt rất sáng. Khi anh ngước mắt nhìn tôi, tôi đọc thấy một sự chân thành rất đẹp. Tôi cũng đọc thấy trong ánh mắt của anh nỗi buồn xa vời vợi…
Anh bắt đầu kể chuyện cho tôi nghe.
Anh từng làm đầu bếp. Anh biết nấu ăn. Anh từng có việc làm. Nhưng rồi sau Covid anh bị cho nghỉ việc. Anh thất nghiệp từ đó. Anh có vợ. Nhưng vợ bỏ anh đi rồi, ngay sau khi sinh bé Abigai. Anh còn thương vợ lắm. Anh không giận vợ mình. Chỉ vì anh nghèo quá. Vì anh không có gì để ăn, không nuôi được vợ…
Anh kể với tôi nhiều lắm, nhưng tôi chỉ hiểu được đại khái bấy nhiêu đó. Anh kể bằng một ít tiếng Anh pha với rất nhiều tiếng Swahili. Giọng kể của anh mỗi lúc một ngấn đầy nước. Tôi không hiểu hết những gì anh nói. Nhưng tôi cảm được nỗi buồn, sự sợ hãi, và cả tiếng cầu xin của anh.
Theo mạch câu chuyện, cái không gian tối tăm và ngột ngạt dần bị đốt lên bởi sức nóng phả ra trực tiếp từ hai tấm tôn ngay trên đầu chúng tôi. Tôi đưa tay quẹt mồ hôi bắt đầu chảy dài trên mặt mình. Anh thì đưa tay quẹt những giọt nước mắt.
Trước khi nói lời tạm biệt, bố của Abigai xin tôi cầu nguyện cùng anh, cầu nguyện cho gia đình anh. Chúng tôi ba người nắm tay nhau thành một vòng tròn. Anh bắt đầu cất giọng: Baba yetu uliye mbinguini – “Lạy Cha chúng con ở trên trời…”
Chúng tôi cùng đọc với nhau. Đến câu: “Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hàng ngày” – Utupe leo mkate wetu wa kila siku, anh không đọc được nữa và bắt đầu khóc nấc lên.
Tôi cũng bắt đầu đưa tay quẹt những giọt nước mắt của mình.
Chúa ơi, Chúa ở trên trời, có nghe thấy tiếng con cái Chúa đang khóc nấc lên trong cái xó xỉnh vô danh của cái khu ổ chuột này không? Giữa cảnh cùng đường này, con cái Chúa vẫn còn tin tưởng và đang cầu xin Chúa đó… Baba yetu… Baba yetu…
Cao Gia An, S.J., Trích “Nhật Ký Châu Phi 2024”
Nguồn: Gia An’s blog