Chi sinh ra trong một gia đình Công giáo đạo đức, thánh thiện nơi làng quê yên bình. Những buổi tối quây quần bên ánh nến, đọc kinh cùng gia đình đã trở thành ký ức đẹp nhất tuổi thơ của cô. Với những buổi chiều ngồi dưới bóng cây đa nghe tiếng chuông nhà thờ vang xa, những lần quỳ trước tượng Đức Mẹ để cầu nguyện… tất cả đã nuôi dưỡng trong cô một trái tim đầy niềm tin và yêu thương.
Là con út trong một gia đình “đạo gốc”, Chi được mọi người yêu mến bởi sự ngoan ngoãn và sự thương cảm đặc biệt với những đau khổ của người khác. Từ khi học lớp 9, cô đã cảm thấy trái tim mình khao khát một điều gì đó lớn lao hơn. Chi say mê những câu chuyện về các vị thánh, đặc biệt là những nữ tu dấn thân hy sinh để phục vụ tha nhân. Cô bị cuốn hút bởi hình ảnh những người nữ âm thầm hy sinh, đem tình yêu của Chúa đến cho người nghèo khổ. Những hình ảnh đó đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho Chi. Có lần, trong một buổi chia sẻ tại giáo xứ, sơ Rosa – một nữ tu Đa Minh – kể về hành trình phục vụ của mình tại những vùng sâu, vùng xa:
– “Sống đời tu trì không dễ dàng. Và khi được sai đi phục vụ người khác, nhất là ở những vùng sâu, vùng xa… thì càng không dễ. Nhưng khi con trao trọn trái tim mình cho Chúa, Ngài sẽ biến mọi nỗi khó khăn thành niềm vui. Chỉ cần con sẵn sàng lắng nghe tiếng gọi ấy.”
Những lời của sơ Rosa như một tia sáng soi rọi vào tâm hồn Chi, cô cảm nhận trái tim mình rung lên như chưa từng có. Đó không chỉ là một lời mời, mà như tiếng gọi tha thiết vang vọng trong tâm hồn cô. Chi nhớ mãi đêm hôm ấy, khi quỳ trước tượng Chúa Giê-su chịu nạn, cô đã thầm thì:
– “Lạy Chúa, nếu đây là con đường Ngài muốn, xin hãy dạy con cách yêu thương trọn vẹn.”
Rồi Chi cũng mạnh dạn thưa với mẹ về ước muốn của mình:
– “Mẹ ơi, lớn lên con muốn làm một nữ tu. Con muốn đem tình yêu của Chúa đến cho những người đau khổ.”
Mẹ cô với ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy xúc động, ôm cô vào lòng và không quên dặn dò:
– “Nếu đó là tiếng gọi thật sự, con hãy trung thành và kiên trì. Nhưng hãy nhớ, con đường ơn gọi không chỉ là lý tưởng, mà còn là hành trình dài của sự phó thác. Nếu đó là điều con muốn, mẹ sẽ luôn cầu nguyện cho con.”
Từ đó, Chi tham gia các nhóm trong giáo xứ: giáo lý viên, nhóm giới trẻ, nhóm ơn gọi. Với sự nhiệt thành và niềm tin mạnh mẽ, cô trở thành trưởng nhóm ơn gọi. Ai cũng yêu mến Chi vì cô không chỉ mang niềm vui đến cho mọi người mà còn truyền cảm hứng về đời sống thánh thiện. Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh mình khoác lên chiếc áo dòng, Chi cảm thấy trái tim mình rộn ràng. Cô tin rằng Chúa đang gọi cô, dẫn cô đến một con đường rực sáng.
Và rồi ước mơ ấy theo Chi suốt những năm tháng trung học đầy hồn nhiên, vui tươi. Sau khi tốt nghiệp trung học, Chi đậu vào một trường đại học lớn, cô rời quê hương lên thành phố. Cuộc sống thành phố tấp nập, nhộn nhịp khói bụi với ánh đèn rực rỡ đã nhanh chóng cuốn cô vào một thế giới mới. Nhưng ngay giữa những ồn ào ấy, Chi vẫn giữ được ngọn lửa đức tin của mình bằng cách tham gia nhóm sinh viên Công giáo tại một giáo xứ. Chính tại đây, cô gặp Hoàng – một chàng trai với vai trò trưởng nhóm, nổi tiếng vì sự năng động, nhiệt huyết, đời sống đạo đức và nụ cười ấm áp. Anh thường đứng ra tổ chức các buổi cầu nguyện hằng tháng, những buổi gây quỹ để làm thiện nguyện tại các mái ấm và vùng cao.
Lần đầu gặp Hoàng, Chi đã bị ấn tượng bởi cách anh dẫn dắt mọi người trong buổi cầu nguyện: “Đừng sợ hãi khi tin tưởng vào Chúa. Hãy để Ngài là ánh sáng soi đường cho mỗi bước chân của chúng ta.” Thời gian trôi qua, Chi và Hoàng trở thành những người bạn thân thiết. Họ cùng nhau tổ chức các buổi cầu nguyện, thăm trẻ mồ côi và tham gia các chương trình bác ái. Nhưng trong những lần trò chuyện, Chi nhận ra mình không chỉ ngưỡng mộ Hoàng, mà trái tim cô đã bắt đầu rung động. Hoàng cũng vậy. Anh cảm nhận được sự dịu dàng và đức tin vững chắc nơi Chi, một điều hiếm có giữa những người trẻ.
Một ngày, khi cả hai ngồi cạnh nhau, sau buổi lễ, Hoàng nói:
– “Chi à, anh cảm nhận được Chúa đặt em vào cuộc đời anh để làm một điều thật ý nghĩa. Anh mong một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình Công giáo hạnh phúc.”
Chi cười, nhưng trong lòng lại dậy lên một sự giằng xé. Tình cảm dành cho Hoàng ngày một lớn, nhưng cô vẫn cảm thấy tiếng gọi của Chúa âm thầm vang lên trong trái tim.
…
Thời gian trôi qua, tình yêu giữa Hoàng và Chi ngày càng sâu đậm. Họ là một cặp đôi lý tưởng trong nhóm sinh viên Công giáo, luôn đồng hành cùng nhau trong mọi hoạt động và cùng nhau cầu nguyện. Hoàng thường nói về tương lai, về một ngôi nhà nhỏ đầy tiếng cười và những đứa con ngoan. Chi cũng từng nghĩ đến điều đó, nhưng sâu trong tâm hồn, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa trọn vẹn. Dù tình yêu của Hoàng mang đến cho cô sự hạnh phúc, nhưng mỗi lần cầu nguyện, cô lại nghe thấy một tiếng gọi khác – tiếng gọi mời cô sống trọn vẹn cho Thiên Chúa.
Một lần, trong buổi tĩnh tâm với Cha linh hướng, Cha hỏi Chi:
– “Con có đang sống đúng với tiếng gọi của Chúa không? Đôi khi, tình yêu chân thật là từ bỏ những gì mình yêu nhất để sống cho điều cao cả hơn.”
Câu hỏi ấy khiến Chi bàng hoàng. Những ngày sau đó, cô không ngừng cầu nguyện để xin Chúa chỉ đường: “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén này xa con. Tuy vậy, xin đừng làm theo ý con, mà làm theo ý Cha” (Lc 22,42). Cô bắt đầu nhận ra rằng, dù yêu Hoàng, nhưng trái tim cô thuộc về Chúa.
Ba năm yêu nhau, Chi và Hoàng đã cùng nhau xây dựng những kỷ niệm đẹp. Nhưng ngày chia tay cuối cùng cũng đến. Một chiều nọ, Chi hẹn gặp Hoàng ở công viên – nơi họ thường đi chơi cùng nhau sau thánh lễ. Hoàng xuất hiện với nụ cười quen thuộc, nhưng khi thấy ánh mắt buồn bã của Chi, anh chợt nhận ra điều gì đó không ổn.
– “Anh Hoàng, em đã suy nghĩ rất nhiều…” – Giọng Chi nghẹn lại.
– “Em yêu anh, nhưng em biết Chúa đang gọi em dâng hiến đời mình cho Ngài. Em không thể tiếp tục đi ngược lại tiếng gọi ấy.”
Hoàng sững sờ, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh nắm lấy tay cô:
– “Chi, chúng ta có thể cùng nhau xây dựng một gia đình thánh thiện. Anh tin rằng Chúa không muốn chúng ta xa nhau.”
Nhưng Chi lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má:
– “Chúa muốn em đi một con đường khác. Và tình yêu của em dành cho anh sẽ không bao giờ phai, nhưng em phải chọn Chúa.”
Hoàng buông tay cô, giọng nghẹn ngào:
– “Nếu đây là ý Chúa, anh sẽ không giữ em lại. Nhưng em phải hứa với anh rằng em sẽ luôn hạnh phúc và luôn cầu nguyện cho anh.” Chi gật đầu, nước mắt lăn dài.
Ngày Chi tạm thời gác lại tất cả để vào dòng, Hoàng đến tiễn cô. Trái tim anh đau đớn, nhưng ánh mắt anh vẫn tràn đầy sự yêu thương và chấp nhận. Anh trao cho cô một chuỗi tràng hạt, nói:
– “Em hãy luôn nhớ rằng, dù em ở đâu, anh cũng luôn cầu nguyện cho em. Anh tin rằng Chúa sẽ làm những điều kì diệu qua em.”
Chi mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
– “Cảm ơn anh. Anh cũng hãy sống thật tốt. Em sẽ không bao giờ quên những gì anh đã dành cho em và em tin rằng Chúa sẽ dẫn lối cho anh.”
…
Những ngày đầu trong dòng, Chi trải qua không ít khó khăn. Cô nhớ Hoàng, nhớ những ngày tháng yêu thương, và đôi khi tự hỏi liệu mình có đi sai đường. Nhưng qua từng giờ cầu nguyện, từng bài học và những lần phục vụ tha nhân, cô nhận ra rằng trái tim mình được lấp đầy bởi tình yêu của Chúa. Chi được gửi đến một vùng quê nghèo để dạy học và chăm sóc những người bệnh tật. Ở đó, cô chứng kiến những nỗi đau và thiếu thốn của con người, nhưng cũng tìm thấy niềm vui khi chia sẻ với họ tình yêu của Chúa.
Một lần, khi chăm sóc cho một người phụ nữ đang hấp hối, bà nắm lấy tay cô và nói:
– “Cảm ơn sơ đã ở đây với tôi. Nhờ sơ, tôi cảm nhận được rằng Chúa vẫn yêu thương tôi.”
Những lời ấy khiến Chi rơi nước mắt. Cô hiểu rằng, việc từ bỏ tình yêu của mình không phải là mất mát, mà là một hành động dâng hiến để yêu thương nhiều hơn.
…
Về phần Hoàng, sau khi chia tay Chi, anh cũng trải qua một thời gian khó khăn. Nhưng nhờ cầu nguyện và sự an ủi từ gia đình, anh dần tìm lại sự bình an. Nhiều năm sau, Hoàng lập gia đình với một người phụ nữ hiền lành. Anh trở thành một người chồng mẫu mực và một người cha tận tụy, nuôi dạy con cái trong tình yêu và đức tin.
…
Nhiều năm sau, trong một buổi lễ lớn tại giáo xứ, Hoàng và Chi gặp lại nhau. Chi, trong bộ áo dòng trắng tinh khôi, và Hoàng, với đôi mắt rạng ngời của một người chồng, người cha. Họ nhìn nhau, không cần nói lời nào, nhưng ánh mắt họ chất chứa niềm vui và sự biết ơn. Biết ơn vì đã gặp nhau, đã yêu nhau, và đã dám buông tay để đi theo con đường mà Chúa đã định. Hoàng mỉm cười:
– “Em đã thực sự tìm thấy hạnh phúc của mình rồi, phải không?”
Chi gật đầu, đáp nhẹ nhàng:
– “Còn anh, anh cũng đang sống trọn vẹn với tình yêu gia đình mà Chúa ban.”
Tiếng chuông nhà thờ vang lên trong buổi chiều tĩnh lặng, mang theo lời nguyện của hai con người từng yêu nhau:
– “Lạy Chúa, cảm ơn Ngài đã đưa chúng con đến đúng nơi chúng con thuộc về.”
Catarina Nguyễn