Mưa có thể mang lại cho đất trời, cảnh vật và con người sự dịu mát sau những ngày hè oi ả. Nhưng với nó. Mưa chỉ mang đến nỗi buồn. Tuổi thơ của nó gắn với những cơn mưa.
Nó được nghe Ngoại kể ngày Mẹ chuyển dạ sinh nó là một ngày mưa dầm dề như báo trước cuộc đời không tươi sáng của nó. Quả không sai. Ngay ngày nó chào đời. Ngoại khóc. Mẹ cũng khóc. Họ khóc không phải vì niềm vui khi gia đình có thêm một thành viên mà khóc vì nó được sinh ra không như mong đợi. Nó không phải là con trai, điều đó đồng nghĩa với việc nó không phải là người nối dõi tông đường như kỳ vọng của cả gia tộc, của Nội và của Bố. Ngày nó chào đời, người Bố đã uống rượu nhiều hơn thường lệ và mắng Mẹ nó nhiều hơn vì “không biết đẻ”.
Tuổi thơ của nó cứ thế trôi đi trong những cơn mưa dai dẳng u buồn, không một ngày vui. Ngay từ khi bắt đầu “biết” thì nó đã biết những trận đòn vô cớ từ Bố dành cho Mẹ và biết những lời la mắng vô lý của Mẹ dành cho nó, bởi nó đã không ra đời với hình hài của một thằng con trai.
Nhất là những ngày trời mưa. Một người với công việc tự do như Bố của nó càng có thời gian rảnh nhiều hơn, càng uống rượu nhiều hơn, càng đánh và mắng Mẹ nhiều hơn, để rồi không biết từ lúc nào, nó trở nên sợ hãi những cơn mưa. Nó đã gắng sức để sống ngoan, để làm việc chăm chỉ, để lễ phép với xóm làng, để yêu thương cha mẹ và phấn đấu nhiều hơn để trở thành một học sinh xuất sắc trong nhà trường, là thiếu nhi ngoan trong giáo xứ. Vì nó hy vọng với những kỳ tích ấy, người Bố sẽ công nhận sự có mặt của nó trên đời và thừa nhận nó cũng có “giá trị” như một thằng con trai.
Nhưng không! Dường như mắt Bố nó không thể “sáng” sau những “cơn mưa” về tư tưởng trọng nam khinh nữ, và không thể “mở” sau những “cơn mưa” của thái độ coi thường nơi một số người đàn ông trong làng. Những “cơn mưa tiêu cực” đã giăng mắc và ám ảnh trên cuộc đời của Bố và lây cả sang nó. Nó cũng chỉ thấy cuộc sống của nó toàn một màu xám xịt ảm đạm. Và rồi, một ý nghĩ chợt đến, nó thấy cần phải thoát khỏi nơi này, thoát khỏi ngôi nhà tuổi thơ chứa đầy nỗi buồn. Nó quyết định đi tu. Với Nó lúc này, đi tu chỉ là để trốn chạy khỏi một thực tế nghiệt ngã. Khi nghe tin nó đi tu. Mẹ khóc. Bố không nói gì và cũng chẳng quan tâm, vì việc nó vào dòng cũng không làm nó trở thành một thằng con trai và chẳng làm thay đổi tình trạng nối dõi trong gia tộc nhà nó.
Đời sống trong Dòng êm đềm và nhẹ nhàng vì không còn những trận đánh vô cớ hay những lời quát mắng vô lối. Vậy nên đã có lúc nó cảm thấy được “cánh hoa đẹp của mùa xuân”, cũng có khi là “chút nắng hồng của mùa hạ”, có lúc là “những cơn gió mát của mùa thu”. Nhưng những tốt đẹp ấy chỉ là thoáng qua, phần nhiều vẫn là những “u ám của mùa đông”, xen vào đó là những cơn mưa bất chợt. Mùa đông vốn đã thường đem đến cho người ta những giá lạnh cô đơn. Nhưng sự cô đơn ấy sẽ tái tê hơn nhiều khi gặp những cơn mưa. Đó là khi nó nhớ lại tuổi thơ, tưởng tượng lại thái độ của Bố và hình dung ra nỗi buồn lặng lẽ ngày qua ngày của Mẹ… Những lúc ấy, nó lặng lẽ ngồi một mình, lặng lẽ buồn và lặng lẽ nghĩ tưởng. Nó nghĩ lại rằng suốt mấy năm qua trong nhà Dòng, nó cứ sống như một nốt nhạc trầm bên cạnh muôn vàn cung bậc vui tươi khác của cộng đoàn dù thường được Dì giáo và các chị em đồng trang lứa quan tâm hỏi han, động viên, Nhưng không hiểu sao, nó thấy không đủ dũng khí bước ra khỏi những màn mưa đang giăng mắc trong cuộc đời. Hoặc cũng có thể đó là hậu quả của các cơn mưa với những giọt nước táp vào mặt làm nó “không thấy đường đi” và chẳng biết đi về đâu.
Dù không dám bước ra khỏi nỗi buồn của chính mình và không dễ mở lòng với người khác. Nhưng nó lại nói chuyện được rất nhiều với Giêsu vì nó thấy Ngài là một người bạn an toàn. Nó biết Ngài lúc nào cũng ở trong thinh lặng tuyệt đối như vậy thì sẽ không tiết lộ cho người khác những bí mật đáng xấu hổ của gia đình cũng như những tổn thương trong tâm hồn của nó. Ngài là điểm tựa duy nhất của nó.
Thế rồi một ngày kia, nó được “đánh động” khi nhìn lên cây Thánh Giá – nơi mà nó vẫn nhìn ngắm mỗi ngày, nhưng hôm nay, mắt nó mới “mở ra”. Nó thấy Thánh Giá có một thanh dọc và một thanh ngang. Nó chợt nhận ra nó mới chỉ sống theo thanh dọc của cây Thánh Giá, tức là mới chỉ có tương quan với Chúa mà chưa sống thanh ngang, nghĩa là chưa sống tương quan với những người xung quanh khi còn co mình lại như thế này.
Sau ngày đó, nó sống khác. Vui tươi hơn. Cởi mở hơn. Biết chia sẻ hơn. Dấn thân hơn. Mọi người xung quanh đã thấy nụ cười trên gương mặt nó. Nó cũng không né tránh gia đình nữa, đã về thăm Bố mẹ nhiều hơn và đôi khi còn dám “tranh luận” với Bố về tư tưởng “nhất nam viết hữu – thập nữ viết vô”. Cuộc sống của nó bắt đầu đẹp hơn, ý nghĩa hơn. Nó cứ thể thẳng tiến trên hành trình dâng hiến. Giờ nó đã là một nữ tu đầy tươi vui và năng động. Bố nó đã không còn những mặc cảm ám ảnh vì sinh ra toàn “vịt giời” nữa. Trái lại, trong ngày lễ khấn dòng của nó, ông còn nghĩ mình đã sinh ra một “nàng thiên nga”.
Các bạn trẻ mến,
Trong thời gian đầu của hành trình theo Chúa, có thể rất nhiều người trong các bạn đang phân vân vì không biết ý hướng theo Chúa của mình đã đủ ngay lành hay chưa? Bởi có thể ai đó trong các bạn đã đi theo tiếng Ngài mời gọi nhưng cũng với một xuất phát điểm ban đầu rất khác lạ như nó trong câu chuyện này. Nó đã bước vào đời tu với mục đích ban đầu chỉ để “chạy trốn”, nhưng Thiên Chúa đã thanh luyện và nó đã cộng tác để sự “chạy trốn” ấy trở thành một hành trình biết tìm kiếm và phụng sự Thiên Chúa, để rồi cuối cùng, nó đã tìm được nơi Nương Ẩn đích thực. Điều quan trọng ở đây là chúng ta cần để cho Chúa thanh luyện và chúng ta hãy cộng tác với Ngài. Như thế, tin rằng chúng ta sẽ thấy được những “sắc cầu vồng” rực rỡ sau mỗi “cơn mưa”. Và chúng ta sẽ tìm được hướng đi cho cuộc đời mình.
Núi Cát