Tin mừng: Ga 21, 1-14
Khi ấy, lúc các môn đệ đang ở bờ biển Tibêria, Chúa Giêsu lại hiện đến. Công việc đã xảy ra như sau: “Simon-Phêrô, Tôma (cũng gọi là Ðiđymô), Nathanael quê tại Cana xứ Galilêa, các con ông Giêbêđê, và hai môn đệ khác nữa đang ở với nhau. Simon Phêrô bảo: “Tôi đi đánh cá đây”. Các ông kia nói rằng: “Chúng tôi cùng đi với ông”. Mọi người ra đi xuống thuyền. Nhưng đêm ấy các ông không bắt được con cá nào. Lúc rạng đông, Chúa Giêsu hiện đến trên bờ biển, nhưng các môn đệ không biết là Chúa Giêsu. Người liền hỏi: “Này các con, có gì ăn không?” Họ đồng thanh đáp: “Thưa không”. Chúa Giêsu bảo: “Hãy thả lưới bên hữu thuyền thì sẽ được”. Các ông liền thả lưới và hầu không kéo nổi lưới lên, vì đầy cá. Người môn đệ Chúa Giêsu yêu liền nói với Phêrô: “Chính Chúa đó”. Simon Phêrô nghe nói là Chúa, liền khoác áo vào, vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển. Các môn đệ khác chèo thuyền vào và kéo lưới đầy cá theo, vì không còn xa đất bao nhiêu, chỉ độ hai trăm thước tay.
Khi các ông lên bờ, thấy có sẵn lửa than, trên để cá và bánh. Chúa Giêsu bảo: “Các con hãy mang cá mới bắt được lại đây”. Simon Phêrô xuống thuyền kéo lưới lên bờ. Lưới đầy toàn cá lớn; tất cả được một trăm năm mươi ba con. Dầu cá nhiều đến thế, nhưng lưới không rách. Chúa Giêsu bảo rằng: “Các con hãy lại ăn”. Không ai trong đám ngồi ăn dám hỏi “Ông là ai?”, vì mọi người đã biết là Chúa. Chúa Giêsu lại gần, lấy bánh trao cho các môn đệ; Người cũng cho cá như thế. Ðây là lần thứ ba, Chúa Giêsu đã hiện ra với các môn đệ khi Người từ cõi chết sống lại.
Vậy khi các Ngài đã điểm tâm xong, Chúa Giêsu hỏi Simon Phêrô rằng: “Simon, con ông Gioan, con có yêu mến Thầy hơn những người này không?” Ông đáp: “Thưa Thầy: Có, Thầy biết con yêu mến Thầy”. Người bảo ông: “Con hãy chăn dắt các chiên con của Thầy”. Người lại hỏi: “Simon, con ông Gioan, con có yêu mến Thầy không?” Ông đáp: “Thưa Thầy: Có, Thầy biết con yêu mến Thầy”. Người bảo ông: “Con hãy chăn dắt các chiên con của Thầy”. Người hỏi ông lần thứ ba: “Simon, con ông Gioan, con có yêu mến Thầy không?” Phêrô buồn phiền, vì thấy Thầy hỏi lần thứ ba: “Con có yêu mến Thầy không?” Ông đáp: “Thưa Thầy, Thầy biết mọi sự: Thầy biết con yêu mến Thầy”. Người bảo ông: “Con hãy chăn dắt các chiên mẹ của Thầy. Thật, Thầy bảo thật cho con biết: khi con còn trẻ, con tự thắt lưng lấy và đi đâu mặc ý, nhưng khi con già, con sẽ giang tay ra, người khác sẽ thắt lưng cho con và dẫn con đến nơi con không muốn đến”. Chúa nói thế có ý ám chỉ Phêrô sẽ chết cách nào để làm sáng danh Thiên Chúa. Phán những lời ấy đoạn, Người bảo ông: “Con hãy theo Thầy”.
GẶP GỠ ĐỂ ĐƯỢC SAI ĐI
Trong hành trình của đời sống, không thiếu những giai đoạn mà tâm hồn chúng ta rơi vào cảm giác hoang mang, cạn kiệt, thậm chí lạc lối. Có thể đó là khi ta không còn cảm nếm được sự ngọt ngào của ơn gọi lúc đầu, là khi những hy sinh âm thầm không được nhìn nhận, hoặc khi đời sống thiêng liêng trở nên khô khan và nguội lạnh. Chính trong những giây phút ấy, đoạn Tin Mừng Gioan 21,1–19 nhẹ nhàng chạm đến những ngóc ngách sâu kín nhất trong tâm hồn người được thánh hiến.
Bài Tin Mừng Chúa Nhật 3 Phục Sinh – năm C thuật lại sự việc sau biến cố Tử Nạn và Phục Sinh của Chúa Giêsu, các môn đệ trở về biển hồ – nơi diễn ra cuộc gọi đầu tiên. Một đêm dài đánh bắt “nhưng đêm ấy, họ không bắt được gì cả” (Ga 21,3). Câu Kinh Thánh này không chỉ mô tả một đêm thất bại nghề nghiệp ngư phủ của nhóm các môn đệ Chúa Giêsu, mà ở khía cạnh nào đó, ta có thể hiểu đó như một giai đoạn đời sống chúng ta bị đánh dấu bởi sự mệt mỏi, nghi ngờ và trống rỗng của tâm hồn. Những lúc ấy, Chúa dường như vắng mặt. Tuy nhiên, trong những thời khắc tưởng như vô vọng ấy, Chúa hiện diện – âm thầm và kín đáo. Người chỉ hỏi một câu đầy tình người “này các chú, không có gì ăn ư?” (Ga 21,5). Một câu hỏi vừa thiết thực, vừa gợi mở – như thể Chúa đang dò tìm xem trong tâm hồn ta còn lại điều gì sau những đêm dài vật lộn và trống rỗng trong câu trả lời: “thưa không”. Và rồi, một lời mời đơn giản vang lên: “Hãy thả lưới bên phải thuyền thì sẽ bắt được cá” (Ga 21,6). Các ông đã làm theo mà không nghi ngờ, thắc mắc, cho dù cách đánh bắt có vẻ khác kinh nghiệm xưa kia của họ. Thế nhưng, sự vâng phục ấy đã mở ra một điều lớn lao: một mẻ cá lạ lùng, 153 con cá lớn (x. Ga 21,11). Chính khi ấy, Gioan – người môn đệ được Chúa yêu – nhận ra Thầy mình: “Chúa đó!” (Ga 21,7). Điều này cho chúng ta thấy Chúa đã luôn hiện diện trong những sự kiện nhỏ bé, những tương quan thường nhật, những vâng lời âm thầm. Tuy nhiên, chỉ trái tim từng yêu và từng được yêu như Gioan mới đủ nhạy bén để nhận ra sự hiện diện ấy của Chúa.
Bài Tin mừng tiếp tục nhen nhóm một hi vọng gặp gỡ, giây phút khi nghe đến tên Chúa, ông Phêrô đã vội khoác áo và nhảy xuống nước. Một hành động đầy xúc động, thể hiện niềm khao khát được gần bên Thầy sau bao vết thương nội tâm do chối bỏ. Khi lên bờ, các ông thấy một bếp than hồng, bánh và cá nướng – một bữa sáng thân mật, ấm áp, đầy sự chăm sóc. Hình ảnh “bếp than hồng” ấy gợi lên việc Phêrô đã từng chối Thầy (x. Ga 18,18). Giờ đây, nơi ấy trở thành khung cảnh của sự chữa làn để rồi, cuộc đối thoại thiêng liêng diễn ra: “Này anh Simon, con ông Gioan, anh có yêu mến Thầy hơn những anh em này không?” (Ga 21,15). Không chỉ một lần, nhưng Chúa đã hỏi ông đến ba lần – câu hỏi đó dường như không phải để nhắc lại ba lần chối Chúa, nhưng để nâng Phêrô đứng dậy từ nơi ông đã vấp ngã. Qua mỗi lần trả lời, tình yêu của Phêrô được thanh luyện, trưởng thành và biến đổi thành sự tín thác khiêm nhường: “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy” (Ga 21,17). Và rồi, chính trên nền tảng của tình yêu đã được thanh luyện ấy, Chúa trao phó sứ mạng: “Hãy chăn dắt chiên của Thầy” (Ga 21,17). Chúa đã không đòi hỏi một tình yêu trọn hảo, nhưng cần một trái tim sẵn sàng được dẫn dắt, được dạy dỗ, và được sai đi.
Do đó, lời Chúa Giêsu nói với Phêrô – cũng là nói với mỗi chúng ta hôm nay: “Hãy theo Thầy” (Ga 21,19). Đó không chỉ là một lời nhắc nhở, nhưng là một khẳng định: Người vẫn đang đi phía trước, vẫn tín nhiệm, vẫn gọi, ngay cả khi ta từng yếu đuối. Do đó, trong đời sống tu trì, dù chúng ta cũng thường trải qua những đêm trắng, những mẻ lưới trống không, những lúc không nhận ra sự hiện diện của Chúa. Nhưng nếu ta trung thành thả lưới theo lời Người, nếu ta dám để trái tim mình được hỏi: “Con có yêu Thầy không?”, thì nơi mỗi lần đáp lại – dù run rẩy – ta sẽ lại được sai đi, với một tình yêu được thanh luyện.
Xin cho mỗi chúng ta, đặc biệt là những ai sống đời thánh hiến, biết dừng lại bên bờ biển của đời mình, để nhận ra Đấng Phục Sinh vẫn đang đợi ta với ánh mắt yêu thương, đôi tay chăm sóc, và một lời mời nhẹ nhàng nhưng đầy tha thiết: “Hãy theo Thầy” .
Mary Thanh