Công việc mỗi ngày đã đủ làm tôi mệt mỏi rồi. Từng con chữ chạy đua với thời gian, từng bước chân vội vã trên đường đời, từng trách nhiệm dồn dập không tên chúng ngốn trọn năng lượng, tâm trí và cả những khoảng lặng trong tôi. Tôi chỉ mong một ngày trôi qua yên ổn, có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm vào cuối ngày, thế là đủ. Vậy nên, thành thật xin lỗi: tôi không còn dư thời gian để sống theo kỳ vọng của ai khác.
Tôi không phải là một bộ phim truyền hình dài tập để ai cũng có quyền bấm xem và đòi hỏi cốt truyện vừa ý mình. Tôi không thể rải hoa cho mọi lời đánh giá, không thể vỗ tay theo mọi nhịp vỗ của người đời. Cuộc sống này đã đủ phức tạp rồi, tôi không muốn biến nó thành một cuộc thi làm hài lòng thiên hạ. Tôi sống là để bình an với chính mình, chứ không phải chạy theo ánh mắt ai đó.
Đừng ai bắt tôi phải giải thích vì sao tôi sống thế này, nghĩ thế kia, chọn điều nọ hay từ chối điều kia. Tôi không nợ ai một lời trình bày. Những người hiểu tôi thì tôi biết ơn, những người ghét tôi — xin mời cứ ghét tiếp, chẳng ảnh hưởng gì đến bữa cơm tôi ăn hay giấc ngủ tôi cần. Ai đồng hành thì cảm ơn vì đã bên tôi trong sự hiểu và thương. Ai rẽ lối thì cứ đi, tôi không níu, cũng chẳng trách.
Cuộc đời không dài để mỗi ngày tôi phải đứng trước toà án dư luận mà bào chữa cho chính mình. Tôi cũng không có hợp đồng ràng buộc nào với thế giới để cam kết phải trở thành “người được yêu thích nhất”. Tôi chọn là chính tôi, trong mọi sự thiếu sót, vụng về, nhưng chân thành và không giả tạo.
Có thể tôi không hoàn hảo. Có thể tôi không dịu dàng với mọi người, không dễ chịu trong mắt kẻ thích phán xét. Nhưng tôi đủ tử tế để không làm hại ai, và đủ mỏi mệt để không muốn đôi co. Tôi không đi tìm người đồng ý, chỉ cần người hiểu và tôn trọng.
Vậy nên… xin lỗi, tôi không có thời gian sống vừa lòng thiên hạ.
Ai hiểu thì cảm ơn.
Ai ghét cũng kệ nha.
Tôi vẫn sống tốt. Vẫn cười. Vẫn bước tiếp. Vẫn là tôi.
Minh Huê