Trên một chuyến xe lửa chạy về Varsava, có ba thương gia ở chung một toa đang chơi đánh bài, đến một trạm nọ, thêm một người bước lên nữa. Ba thương gia thấy có thêm người liền rủ người ấy chơi cho đủ bốn. Người khách từ chối khéo, họ cố mời mãi nhưng người khách vẫn cương quyết từ chối, thế là họ nổi giận và chửi rủa nặng lời. Người khách cũng làm thinh. Khi tàu đến ga cuối, mọi người đều xuống. Ba thương gia thấy một đám người rất đông cầm hoa đến đón người khách ấy. Họ hỏi một trong đám người đó: “Ông ta là ai mà được nhiều người hâm mộ thế?” Người khách trả lời: “Đó là Rabbi Salomon, một Rabbi nổi tiếng khắp nước về lòng nhân từ và đạo đức”. Khi ấy ba thương gia mới hối hận vì những lời chửi rủa của mình. Một người tiến đến Rabbi Salomon ngỏ lời xin lỗi, nhưng vị Rabbi quay mặt đi chẳng chịu tha. Các tín đồ của ông ngạc nhiên quá, liền hỏi: “Thầy vốn là người nhân từ đạo đức, nhưng sao Thầy không tha cho một kẻ đã biết lỗi và xin Thầy?”. Vị Rabbi giải thích: “Kẻ mà anh ta chửi là một hành khách tầm thường, còn người anh ta xin lỗi, là Rabbi Salomon. Anh ta đã xin lỗi lầm người rồi”. Câu chuyện có ý nói rằng: người ta dễ xin lỗi đối với những người có địa vị cao, có quyền lực lớn. Nếu thương gia nọ không biết người mình đã chửi là một nhân vật nổi tiếng thì chắc anh ta đã không bao giờ xin lỗi.
Quý vị và các bạn thân mến,
Con người thường quen sống theo dây chuyền trả đũa: “Mắt đền mắt, răng thế răng, mạng đổi mạng”. Thứ dây chuyền này sẽ kéo theo hết mắt này đến mắt khác, răng này đến răng khác, mạng này đến mạng khác. Còn Chúa Giêsu dạy: “Hãy tha thì sẽ được tha, hãy cho thì sẽ được cho lại dư đầy”. Dây chuyền này dẫn đến tình nghĩa, tình yêu ngày càng đậm đà nồng ấm. Đức Giêsu muốn các môn đệ mình đừng theo dây chuyền thứ nhất, mà hãy theo dây chuyền thứ hai, dây chuyền đưa đến tình nghĩa, tình thương.
Ta hãy ra nghĩa địa mà nhìn: những con người đã một thời ăn thua đủ thứ với nhau, nay đều nằm cạnh nhau, bất lực, im lìm… còn làm gì nhau được nữa. Và nếu ta có thể nhìn lên cao, để thấy lúc người ấy ra trình diện trước tòa phán xét của Chúa. Người nào người nấy đầy nợ với Chúa, nhưng đồng thời vẫn khư khư nắm chặt tờ giấy ghi nợ của người khác đối với mình. Và sau đó ta hãy nhìn lại những nấm mồ ấy và tự hỏi: “Nếu mà là tôi trong trường hợp ấy, thì số phận của tôi sẽ như thế nào? Tôi đã trả hết đồng xu cuối cùng chưa? Nếu chưa, chết là chắc rồi!”. Bởi thế, hãy nhớ đến điều sau hết, và chấm dứt hận thù.
Câu chuyện trên đã dạy ta bài học: muốn xin lỗi thì phải khiêm tốn, hạ mình. Nhiều khi ta không thể mở miệng xin lỗi đối với những người nhỏ hơn mình. Ta cho rằng chỉ có người nhỏ xin lỗi người lớn, chứ không bao giờ ngược lại. Nhiều khi ta không mở miệng xin lỗi được vì ta còn tự ái, cho rằng như thế là nhục, là thấp kém. Nhiều khi ta không mở miệng xin lỗi được vì cho rằng như thế là tự nhận mình sai. Ta tưởng rằng như thế là tự trọng, nhưng đó là sự tự trọng không đúng chỗ và là biểu hiện của tính xấu kiêu ngạo.
Lạy Chúa, xin cho con ý thức rằng: khi con quyết định tha thứ thì lòng con tràn ngập niềm vui, vui vì mình đã làm được một nghĩa cử cao đẹp cho người khác, vui vì biết chắc rằng chính con sẽ được Chúa thứ tha. Xin cho con cũng biết hạ mình xin lỗi với ý thức rằng: xin lỗi không phải điều nhục nhã, trái lại sẽ sinh nhiều kết quả tốt; xin lỗi không làm hạ giá bản thân, trái lại nó làm tăng uy tín của mình; xin lỗi không phải làm rạn nứt đời sống chung, trái lại nó có tác dụng hàn gắn những vết thương do những va chạm gây ra và giúp cho cuộc sống chung được ấm êm hạnh phúc hơn. Amen.