Chúa à,
con chưa phải là người đã dấn bước theo Chúa
chỉ mới là kẻ được Chúa gọi: “Đến mà xem!”
chỉ mới ướm chân mình trên con đường tận hiến.
Con đường trước mặt con lúc này
còn rộng thênh thang và dài ngun ngút
con chưa biết mình sẽ phải bước đi làm sao.
Giữa lòng con có thật nhiều đắn đo
đan xen với thật nhiều những giằng co e ngại.
Thuở bé, con thường nghe mẹ bảo:
“Đi tu là con đường hạnh phúc!”
con tự hỏi: “Liệu có thật toàn là hạnh phúc không?”
Lớn một chút, con lại nghe mẹ nói:
“Sống ngoài đời, lập gia đình, thì khổ lắm!”
Con lại tự hỏi: “Đi tu chẳng có đau khổ sao?”
Giờ đây, khi đứng giữa ngã ba đường
con thấy con đường nào cũng phải băng qua nhiều đỉnh núi
và cả những vực sâu,
con đường nào cũng có nhiều tia nắng ấm
và cả những trận mưa rào…
Vậy thì con nên đi con đường nào đây:
yêu Chúa bằng con tim của một người tu sĩ
hay bằng trái tim của một giáo dân bình thường?
Yêu Chúa bằng kinh sách, cầu nguyện, phục vụ tha nhân
hay ngang qua việc chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ
cho những người thân yêu, trong một tổ ấm nhỏ bé?
Con đường nào cũng được, Chúa ạ!
chỉ xin cho con đi trọn con đường Chúa muốn
chỉ xin cho con đi trọn con đường Chúa muốn
để con luôn tìm thấy hạnh phúc đời con
trong bàn tay quan phòng yêu thương của Chúa.
Tác giả: Hoàng Yến