“Thưa Thầy, điều răn nào đứng hàng đầu?”.
“Các dòng sông không uống nước của chúng; các cây không ăn trái của chúng; mặt trời không chiếu sáng chính nó; và các loài hoa không toả hương cho mình. Sống cho tha nhân là quy luật của tự nhiên. Chúng ta cùng có mặt trên đời là để tương trợ lẫn nhau cho dù khó khăn thế nào… Đời chỉ đẹp khi bạn cảm thấy hạnh phúc, nhưng đời sẽ đẹp hơn, khi nhờ bạn, tha nhân được hạnh phúc!” – Phanxicô.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng hôm nay nhắc lại câu hỏi một kinh sư đặt cho Chúa Giêsu, “Thưa Thầy, điều răn nào đứng hàng đầu?”. Ông hỏi một, Ngài trả lời hai, ‘Kính mến Chúa, yêu thương người!’. Vì lẽ, “‘Đời sẽ đẹp hơn’, khi nhờ bạn, tha nhân được hạnh phúc!”.
Tình yêu đối với tha nhân không thay tình yêu đối với Thiên Chúa và ngược lại; tình yêu đối với Thiên Chúa chỉ hiện thực khi con người biết yêu thương người khác. Nếu lễ toàn thiêu dâng Chúa đòi sát tế con vật, đốt của lễ, thì tình yêu đối với tha nhân đòi giết chết cái tôi. Chẳng thể nào yêu khi cái tôi khép kín, đòi được nguyên vẹn. Ai cũng thừa nhận là tội khi làm điều dữ; ít ai coi là tội khi không làm điều lành. Tội không phải là không yêu thương, nhưng tội là không để ý đến người lân cận, coi người khác như không hiện hữu.
Chúng ta buông bỏ tiền bạc, quần áo cũ, đồ đạc cũ nhanh hơn nhiều so với việc buông bỏ thời gian, lối suy nghĩ. Chúng ta cho đi nhiều nhưng không cho đi chính mình. Tôi có ngại dành thời gian để giúp đỡ Giáo Hội? Kitô giáo không hoàn toàn là chuyện giữa tôi với Chúa; một đức tin như vậy sẽ rơi vào tình trạng ích kỷ và coi thường thế gian. Bạn và tôi được mời gọi để trở thành men muối trong thế giới, mang ánh sáng cho bóng tối. Chúa muốn bạn trở thành cánh tay, đôi chân và tiếng nói của Ngài trong thế giới. Tôi có hài lòng với việc cầu nguyện, dâng thánh lễ hàng tuần mà không làm gì khác? Phải chăng Chúa đang muốn tôi tham gia nhiều hơn vào giáo xứ, cộng đồng? Nhờ đó, ‘đời sẽ đẹp hơn!’.
Thật thú vị, Đức Phanxicô nói, “Marcô không buồn nói rõ người lân cận là ai, bởi vì người lân cận là người mà tôi gặp trên đường đời mỗi ngày. Vấn đề không phải là tôi chọn trước người hàng xóm: đây không phải là Kitô hữu! Hàng xóm của tôi là người mà tôi chọn từ trước: không, đây không phải là Kitô giáo, mà là ngoại giáo! Nhưng đó là việc có mắt để nhìn, có trái tim để muốn điều tốt cho người khác. Nếu chúng ta nhìn bằng cái nhìn của Chúa Giêsu, chúng ta sẽ luôn lắng nghe và gần gũi với những người đang cần giúp đỡ!”.
Anh Chị em,
“Thưa Thầy, điều răn nào đứng hàng đầu?”. Đức Phanxicô còn nói, “‘Kính mến Chúa, yêu thương người’ ngay cả khi được sắp xếp theo trình tự, thì chúng vẫn là hai mặt của một đồng xu! Yêu mến Chúa là sống vì Ngài, vì Ngài là ai; và vì những gì Ngài làm! Thiên Chúa là sự cho đi không hề giảm bớt; tha thứ không giới hạn; Ngài khuyến khích và nuôi dưỡng. Vì vậy, yêu mến Chúa có nghĩa là đầu tư năng lực của chúng ta mỗi ngày để trở thành những người trợ lực của Ngài trong việc phục vụ tha nhân một cách không suy giảm, trong việc tha thứ không giới hạn, trong việc vun trồng các mối quan hệ hiệp thông huynh đệ. Và như thế, ‘đời sẽ đẹp hơn!’”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con là con ốc sên chỉ biết tụt vào mỗi khi có ai cần đến. Cho con biết làm cho đời đẹp hơn khi dám tiêu hao mỗi ngày!”, Amen.
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế