Có một loài hoa tháng mười đua nhau nở,
Hoa muôn màu rạng rỡ vạn bờ môi
Hoa từ đất mà cao thấu tận trời
Hoa bén rễ tự lòng người tha thiết.
Có một loài hoa cho lòng ta băng tuyết,
Sáng sáng chiều chiều ta mãi miết ca ngâm,
Lời Ave kỳ diệu đẹp vô ngần
Loài hoa thắm ta âm thầm dâng Mẹ.
Có một loài hoa hương thơm bay nhè nhẹ,
Sắc màu muôn vẻ, kiểu dáng thiên ân,
Lời của hoa, lời thiên sứ vang ngân,
Và sức sống lại muôn phần kỳ diệu.
Hoa tháng mười, loài hoa không đơn điệu,
Hoa dịu dàng hơn ngàn triệu cung tơ,
Hái đi em! Bằng tình mến đơn sơ,
Dâng những “trẻ bụi bờ” cho tình Mẹ.
Hái đi em, cho lòng người vơi nhẹ,
Đem khổ sầu cho tình Mẹ ủi an,
Hái đi em, thay cho cả trần gian
Cho tất cả muôn vàn người cần Mẹ.
Hái đi em, cho trần đời trút nhẹ,
Đau khổ chất chồng, hàng triệu kẻ long đong,
Hái đi em, ôm tất cả vào lòng,
Dâng lên Mẹ niềm cậy trông phó thác.
Hoa tháng mười, cho trần gian đổi khác,
Kinh Kính Mừng ngào ngạt ướp hương yêu,
Để hái hoa, xin nâng hạt mỹ miều,
Tràng chuỗi nhỏ Mân Côi kỳ diệu lắm!…
Tác giả: Phê-rô