Để được cất lên lời tạ ơn vì hành trình 75 năm. Tôi hiểu rằng, Hội dòng này đã được vun xới bởi bao bàn tay, khối óc và con tim của muôn người với tình yêu, sự hăng say, lòng nhiệt thành, cùng những hy sinh và đóng góp. Với tôi, Chị là hiện thân của những điều ấy tốt đẹp ấy.
Đôi khi tôi bị những suy nghĩ “bồng bột” của tuổi trẻ điều hướng nên hay “tô vẽ” cho những thành quả của Hội dòng qua 75 năm bằng những thứ thật rực rỡ, thật hào nhoáng và thật lộng lẫy mà quên đi những con người lặng thầm như Chị. Sự lặng thầm đến mức khiêm tốn của Chị khiến dễ bị lãng quên hoặc coi nhẹ. Nhưng sự thật, tính cách đó lại đang tô điểm cho Hội dòng bằng những nét vẽ thanh nhẹ và đẹp tinh tế. Lối sống ấy của Chị như một ánh sáng dịu dàng toả lan và không dễ bị che mờ.
Chị thuộc tuýp người lặng lẽ, không ồn ào, không phô trương, ít nổi bật, không tài năng và cũng chẳng… xinh đẹp. Nhưng chị lại nhiều hành động, nhiều hiệu quả và với tôi, Chị rất đẹp. Cái đẹp toát ra từ một tâm hồn trong sáng, thánh thiện, với lối sống giản dị, đơn sơ cùng một trái tim đầy nhiệt thành, tràn lửa yêu.
Với mọi người, Chị sống hài hoà, vui vẻ và yêu thương. Với công việc – một công việc nhỏ bé nơi cộng đoàn, chị dấn thân, hăng say và hết mình. Chị chẳng bao giờ mặc cảm vì mình không tài năng và không xinh đẹp. Chị cũng chẳng so đo vì công việc của mình nặng nhọc hơn, cũng không tỵ nạnh vì nó chẳng cao sang. Trái lại, Chị cứ lặng lẽ sống, lặng lẽ hành động và lặng lẽ toả sáng. “Chị không làm để cho ai thấy và cũng chẳng cần ai hay. Chị chỉ làm vì Chúa thôi.” – Câu nói đơn giản mà chân thành ấy khiến tôi cảm phục và yêu mến Chị hơn.
Chính nhờ lối sống và phương châm “vì Chúa” của những người như Chị mà Hội dòng này trở nên sinh động, sự hiện diện trở nên ý nghĩa và sứ vụ thêm rực sáng sau 75 năm hình thành. Lý tưởng và căn tính của đời tu cũng nhờ thế mà trở nên trọn vẹn và viên mãn hơn.
Cảm ơn Chị thật nhiều, vì nhờ Chị, mà em – một nữ tu trẻ, thấu được rằng, bên cạnh nhiều thứ “đáng kể” khác, Hội dòng này, từ 75 năm qua, đã được kết dệt bởi chính những gì đơn sơ nhất, giản dị nhất, khiêm tốn nhất và thánh thiện nhất. Cũng nhờ đó, mà thế hệ trẻ như chúng em hiểu sâu sắc hơn: không cần tài giỏi, chẳng cần xinh đẹp, chỉ cần có một trái tim nồng nàn tình yêu – yêu Chúa, yêu Hội dòng và yêu tha nhân như Chúa muốn, thì chúng em đã làm được điều vĩ đại trong đời.
Cảm ơn Mẹ Hội dòng vì biến cố 75 năm giúp tôi có những khoảng lặng để nhìn thấy những sự việc, những còn người mà thường ngày, vì mải miết với đời, tôi đã không thể thấy và chẳng thể cảm đủ. Cảm tạ Chúa vì sự quan phòng đầy kỳ diệu này. Xin Chúa chúc lành và tiếp tục ban ơn bình an cho Chị và cho Hội dòng chúng con.
Têrêsa Dung Đinh