Ai làm cho khói lên trời
Cho hương ngào ngạt, cho người biệt ly?
Ai làm lệ ứa tràn mi
Cho tim thổn thức, cho vơi nỗi sầu?
Phàm nhân sống mãi được đâu
Trường sinh bất tử, ai cầu được chăng?
Hiền nhân kim cổ quyết rằng:
Phù vân tất cả, đã hằng trưng ra.
Bạc vàng một kiếp phù hoa
Sang hèn một cõi cũng là hư vô.
Bao năm tạo dựng cơ đồ
“Ra đi” để lại nấm mồ rêu phong.
Người đời ai nhớ ai mong?
Sinh thời quảng đại, tấm lòng bao dung
Chữ Nhân chữ Đức tương phùng
Mới nên gương sáng khắp cùng nhân gian.
Trải qua khốn khó lầm than
Trí trong mãi sáng- Tâm an vững vàng
Đâu như trí giả thiên tàng1
Gặp cơn nguy khó ẩn tàng biệt tăm.
Miệng đời còn nhắc trăm năm
Sử bia ghi lại ngàn năm vẫn còn
Sống thời để đức cháu con
Tôn Thiên hiếu đễ2 vuông tròn nêu gương.
Hương thơm tỏa khắp mười phương
Yêu thương – Phục vụ chính đường đạo ngay.
Thiên Hương3 mới chính là đây
Chung tay, chung sức dựng xây Nước Trời
Giong buồm theo gió Ra Khơi
Truyền rao Chân Lý muôn đời lưu danh.
VACARE DEO
1 Kẻ trí giỏi che giấu, không chịu tham gia sớm vào việc phiêu lưu mạo hiểm, nhưng đợi đến lúc thấy có hy vọng ăn chắc mới nhúng tay vào.
2 Tôn thờ Thiên Chúa và có hiếu với cha mẹ, hoà thuận với các anh chị trong gia đình.
3 Thiên Hương: Chữ Hương đây là cõi quê hương. Không phải chữ hương trong hương thơm. Thiên Hương cũng như Thiên quốc, là cõi trời, nước Trời, Nước Chúa.