Đôi dòng gửi Chúa, Đấng em tôn thờ.
Ừ em, em hãy viết đi
Còn chi lo lắng bút kia chần chừ?
Chị ơi, được phép viết không
Chúa là Đấng Thánh, em đầy tội vương,
Đức Vua cao cả ngàn trùng
Em đây nhỏ bé được chăng đến gần?
Này em, em có nhớ chăng
Ngôi Hai xuống thế làm người như em
Đừng ngại bày tỏ nỗi lòng
Cho người em kính – hết mực thương em.
Chị ơi, em biết viết sao
Văn phong, ngôn ngữ, trang trọng, hữu thân?
Với em Chúa là thế nào?
Tâm tình phóng bút chớ nhiều tính suy.
Với em Chúa là Cha hiền
Là Anh, là Bạn, là Thầy mến thương.
Vậy em nét bút tự nhiên
Kính gửi, thân mến Chúa nhận chị ha!
Nhưng rồi Chúa có đọc không
Bao người mến Chúa, liệu Ngài biết em?
Vũ trụ do Chúa quản cai
Liệu Ngài có phút đọc thư mọn hèn?
Nhớ chăng Sách Thánh đã ghi:
Ngàn năm với Chúa khác chi một ngày
Thân em chính Chúa tác thành
Ngài biết em rõ cả khi đứng ngồi.
Chớ lo Chúa bỏ quên em
Em còn chưa viết, hiểu em là Ngài
Viết thư bày lời trần tình
Tâm em an lắng cảm ngay Chúa gần
Viết thư là phút nguyện cầu
Tâm bay theo chữ tới gần thánh nhan
Được Ngài yêu mến, em ơi
Tràn trào hạnh phúc, Tình Yêu phủ đầy.
Chị ơi, vẫn chút âu lo
Lần đầu cầm bút viết thư thế này
Nhưng giờ quẳng hết chần chờ
Giấy trắng đã sẵn, trong tay bút hồng
Chữ em nguệch ngoạc, thô kì
Nhưng em hạnh phúc, Chúa cười đọc thư!
Lấy cảm hứng từ Tv 139 (138), 2Pr 3, 8 và tư tưởng của ĐTC Phan-xi-cô được trình bày trong “Chúa hoặc không”:
Đức Thánh Cha Phan-xi-cô khuyên rằng cầu nguyện phải là một cuộc “đàm phán với Thiên Chúa”, với những “lý lẽ”. Đối với Ngài, “lời cầu nguyện thay đổi tâm hồn chúng ta và khiến chúng ta hiểu rõ hơn về Thiên Chúa của chúng ta là ai.” Vì vậy, điều quan trọng là phải nói chuyện bình thường với Người, như với một người bạn, không ngần ngại thậm chí “trách yêu Chúa một chút bằng cách nói với Người rằng “nhưng Chúa đã hứa với con mà Chúa đã không thực hiện…”, hãy nói mặt đối mặt.
Phương An