Sau Thánh Lễ chiều nay, Sơn lững thững về phòng bệnh, đôi mắt cụp xuống suy nghĩ miên man gì đó trong đầu. Bất chợt anh dừng lại, khẽ cúi người nhặt sợi Tràng hạt đeo tay dưới đất, tràng hạt này có Thánh Giá, chắc ai đó làm rơi. Đứng ngó ngang ngó dọc mà không thấy ai, Sơn đành cầm nó trong tay. Nhìn chuỗi hạt lăn lăn trên tay, anh nhận ra chỉ có 9 hạt thôi, trong đầu anh thầm nghĩ chắc có lẽ ai đó đã làm vỡ một hạt hay chuỗi hạt này bị hỏng rồi nên bị bỏ đi chăng, suy nghĩ một chút anh cầm chuỗi hạt về nhà và đặt nó trên giường của mình.
Chuỗi hạt bị khuyết như cuộc đời của Sơn vậy, hay chuỗi hạt này dành riêng cho Sơn, nó nhắc anh về một quá khứ xa xôi, một tuổi trẻ đầy khát vọng và nhiệt huyết. Khi anh bước chân lên Sài Gòn, tạm xa quê hương, để xây dựng tương lai của mình, cánh cổng đại học mở ra trước mắt Sơn. Nhưng xung quanh Sơn cũng có biết bao những cám dỗ lấp lánh dưới ánh điện nhiều màu. Nào là góc ăn chơi, quán nhậu và tiệc tùng, bạn bè tốt cũng có và bạn bè xấu cũng có. Những buổi lên lớp của Sơn thưa dần, thế chỗ cho những bữa tiệc đây đó trong nhà hàng, những quán karaoke hay những buổi đi phượt ra khỏi thành phố. Số tiền bố mẹ gửi cho Sơn đóng học bị ngốn vào những buổi vui chơi ấy. Không lâu sau anh bị đuổi khỏi lớp vì bỏ học quá nhiều và không đóng học phí đúng thời hạn.
Sau khi bỏ học, anh nhanh chóng cuốn vào những thú vui vô bổ những buổi tối đua xe trên đường cao tốc, cái cảm giác hồi hộp và tưởng chừng mình đang bay thật là sảng khoái, tốc độ vù vù như kéo Sơn đến điểm cùng của cái thú vui ấy và rồi lại tắt ngúm khi cuộc đua dừng lại. Về nhà trọ, anh bắt đầu thấy trống rỗng và muốn lấp đầy chúng. Những người bạn lôi kéo Sơn vào con đường của ma túy và thuốc phiện. Ban đầu chỉ là chơi chút đá xanh cho “phê”, cảm giác đê mê lâng lâng ở trên trời làm người ta quên đi hiện tại này. Những cuộc vui ấy đẩy Sơn vào con đường nghiện ngập từ lúc nào không hay. Gia đình anh không hề biết đứa con trai cưng đã ra hư hỏng, số tiền đóng học bị ngốn vào những cuộc vui ấy và chẳng thể đủ nữa khi những cơn nghiện ập đến. Sơn học nghề móc túi, trộm cắp chuyên nghiệp. Để có đủ tiền mua thuốc, anh quanh quẩn những nơi đông người để dễ kiếm chác, những buổi chích Heroin chung với đám bạn, Sơn bị nhiễm HIV lúc nào không biết và rồi chuyện gì đến sẽ đến thôi…
Sơn bị bắt khi đang móc túi, chiếc còng sắt đưa Sơn vào tù và bố mẹ anh cũng bị triệu tập. Lúc này ông bà mới biết được tình trạng thật của con mình. Thất vọng cùng đau lòng, vì bao tiền bạc công sức và kỳ vọng về Sơn bị tan biến, Sơn như một phần khuyết của gia đình. Bố Mẹ anh buồn lòng vì đứa con nghiện ngập và còn bị nhiễm HIV nữa, cuộc sống của Sơn như nỗi bế tắc của gia đình. Bố Mẹ anh dường như không thể chấp nhận được điều này. Mẹ Sơn khóc đến ngất xỉu, còn Bố anh thì trầm ngâm gạt đi giọt nước mắt vì Sơn
Sơn được gửi đi trại cai nghiện, những cơn cắt thuốc với Sơn thật đau đớn. Anh điên cuồng gào thét và bị cột chặt trên giường, những lần Sơn chết lâm sàng bác sĩ phải sử dụng điện ép tim để Sơn tỉnh lại, những buổi cắt cơn nghiện với Sơn như một người từ cõi chết trở về. Sau một năm ròng rã, cơn nghiện của Sơn đã được kiểm soát, anh được đưa đến bệnh viện N/A để điều trị HIV. Nơi đây, anh vô cùng ngạc nhiên vì trong bệnh viện có tượng Đức Mẹ, có nhà nguyện để đọc kinh, lại có một vài Sơ làm việc tại đây. Bất giác anh nhận ra mình đã từng là người có Đạo, lời kinh anh thuộc nhất là Kinh kính mừng và sao đọc mãi không xong. Đứng trước tượng Đức Mẹ, dòng lệ anh rơi như đứa trẻ biết lỗi của mình đã sai, nơi bệnh viện này anh được chăm sóc và chữa bệnh mặc dù căn bệnh HIV này không thể chữa trị, nhưng với những mũi thuốc hằng ngày có thể giúp anh duy trì sự sống dài hơn.
Chính khi đối diện với căn bệnh và cái chết này, sự hoán cải bắt đầu nảy mầm trong anh. Sơn xin các Sơ phục vụ nơi đây cho anh được học kinh lại và bắt đầu khởi điểm với chuỗi hạt Mân Côi. Những ngày ngồi trước tượng Đức Mẹ, anh suy nghĩ về khoảng thời gian qua anh đánh mất tuổi trẻ, tương lai của chính mình. Với bố mẹ, nhiều lần anh muốn nói lời xin lỗi nhưng không đủ can đảm, Sơn nhận ra qua chính căn bệnh này như ân phúc của Chúa để Sơn hoán cải và sống có ý nghĩa hơn, mặc dù với anh sự sống còn rất ngắn. Sơn học cắt tóc tại đó qua một người bạn, niềm vui anh tìm thấy chính khi làm việc giúp đỡ những người khác trong bệnh viện này, nơi mà hầu hết mọi người đều mang căn bệnh như Sơn. Nhưng với Sơn niềm vui lớn hơn nữa đó là anh nhận ra Chúa và Đức Mẹ một lần nữa trong cuộc đời anh.
Sơn thở những hơi thở cuối cùng sau 8 năm ở bệnh viện, trong cái nắm tay của bố mẹ với lời xin lỗi, và trong kinh nguyện của các nữ tu nơi đây. Người ta thấy chuỗi Mân Côi anh đang cầm trong tay bị khuyết một hạt.
Maria Hồng Hà, CMR
https://www.vanthoconggiao.net/