Thánh Đa Minh có một đời sống đoan chính, một lòng sốt sắng kính mến Chúa mãnh liệt, đến nỗi hiển nhiên ai cũng thấy người là tác phẩm của sự cao trọng và của ơn thánh. Người có một tâm hồn bình thản đến nỗi chỉ xúc động khi phải trắc ẩn và thương xót. Và vì tâm hồn hân hoan thì làm cho nét mặt rạng rỡ, nên người cũng để lộ sự bình thản của tâm hồn người ra trên nét mặt hiền từ và vui tươi của người.
Đâu đâu người cũng tỏ ra là một con người của Tin Mừng, cả trong lời nói lẫn hành động. Ban ngày chẳng ai hiệp thông và dịu dàng với anh em hơn người ; còn ban đêm thì cũng chẳng ai chuyên cần canh thức và cầu nguyện đủ cách hơn. Người chỉ nói với Chúa, tức là cầu nguyện, hay nói về Chúa mà thôi, và người cũng khuyên bảo anh em như vậy.
Người năng dâng lên Chúa lời cầu xin đặc biệt này, là cho người được lòng bác ái chân thật, có khả năng săn sóc và đem lại phần rỗi cho người ta ; người nghĩ mình sẽ thật là chi thể của Chúa, nếu trước hết mình dùng hết sức lực để cứu rỗi các linh hồn, giống như Chúa Giê-su, Đấng Cứu Chuộc mọi người, đã tận hiến mình để cứu chuộc chúng ta. Và chính để làm công việc ấy mà, theo ý Chúa an bài sâu xa, người đã lập ra Dòng Anh Em Giảng Thuyết.
Người năng dùng lời nói và thư từ mà khuyên bảo anh em trong Dòng luôn luôn học hỏi Cựu và Tân Ước. Chính người hằng mang theo bên mình Tin Mừng thánh Mát-thêu và các thư thánh Phao-lô, và học hỏi kỹ đến nỗi hầu như người đã thuộc lòng.
Đã hai ba lần được chỉ định làm Giám mục, nhưng người từ chối, muốn sống nghèo khó với anh em hơn là có một Toà Giám mục. Người giữ đức trinh khiết vẹn sạch cho đến cùng. Người ao ước được bị đánh đòn, bị chặt ra từng mảnh, được chết vì Đức Ki-tô. Đức Giáo Hoàng Ghê-gô-ri-ô đã nói về người rằng : “Tôi biết người đã giữ luật các Tông Đồ một cách hoàn hảo, nên tôi không hồ nghi chút nào là người cũng được vinh quang của các Tông Đồ ở trên trời.
(Trích sử liệu Dòng Giảng Thuyết)
Bình luận